Edit: RyLâm Chức đã khẳng định, 01 không hỏi nữa.
Trước khi tiếng chuông truy bài vang lên, Lâm Chức vẫn luôn quan sát người bạn ngồi cùng bàn này của mình.
Y không hề che giấu ánh mắt, nhưng trong suốt thời gian quan sát dài đến 7 phút đó, Tống Gia Trúc không đoái hoài lấy một lần.
Dường như cậu ta cũng không để ý việc mình bị người khác nhìn, cũng không quan tâm tại sao lại bị nhìn.
Lâm Chức không biết rốt cuộc là Tống Gia Trúc có tính nhẫn nại cao, hay là cậu ta cảm thấy bị bạn học hôm qua mình bắt gặp giả gái theo đuôi người khác nhìn chằm chằm là chuyện rất bình thường nên thờ ơ. Nhưng dù xuất phát từ lí do nào thì Lâm Chức cũng đã cảm nhận được đầy đủ sự hờ hững của Tống Gia Trúc.
Hoàn toàn khác với kiểu khinh thường của Minh Dao, biểu hiện của Tống Gia Trúc là sự bình thản vì đã quen bị quan sát trong thời gian dài. Cậu không tò mò với người khác, cũng từ chối để người khác nhìn trộm cuộc sống của mình.
Cánh cửa của cậu đóng chặt, một khe hở cũng không có.
Để tới gần trái tim cậu cũng không hề dễ hơn Minh Dao, Lâm Chức biết biện pháp lần trước của mình không có hiệu quả.
Cho dù y có đột ngột thể hiện ra khả năng học tập kinh người, vượt qua Tống Gia Trúc đứng nhất khối thì Tống Gia Trúc cũng sẽ không đặt y vào mắt. Cậu ta sẽ chỉ càng thêm cố gắng học tập, lấy đó để đảm bảo tương lai của mình tốt đẹp hơn.
Mặc dù không thể dùng biện pháp này để thu hút sự chú ý của Tống Gia Trúc, nhưng so sánh với Minh Dao thì, ở một phương diện khác, Tống Gia Trúc lại dễ tiếp cận hơn nhiều. Tối thiểu cậu không có đám vệ sĩ người hầu kia, không có giai cấp và tiền bạc vô hình ngăn cách hai người.
Nếu Tống Gia Trúc có một màng chắn vô hình với người khác, vậy muốn đến gần cậu ta chỉ có hai lựa chọn, một là hòa nhập vào trong đó, hai là dứt khoát đánh nát.
Cái trước cần một thời gian rất dài, thậm chí bị ngó lơ, cái sau sẽ nhanh hơn một chút, tuy là phản ứng có thể sẽ hơi kịch liệt, nhưng nghĩ lại cũng khá thú vị.
Lâm Chức mở sách vở trước mặt, mắt lại không nhìn vào đó mà nhìn lên thời khóa biểu dán ở góc bàn.
Sau khi lên lớp 12, hai tiết thể dục của học sinh trường trung học số 9 bị sửa thành một tiết, mấy môn âm nhạc mỹ thuật cũng biến mất sạch, sang học kì 2 thì tiết thể dục duy nhất này cũng sẽ phải nhường chỗ cho môn chính.
Hôm nay lớp 12-1 có tiết thể dục, là tiết thứ hai buổi chiều.
Lâm Chức dựng sách giáo khoa lên, bắt chước người xung quanh bắt đầu học thuộc lòng, ý cười lại giấu trong mắt, có chút chờ mong với chuyện sắp xảy ra.
Cảm giác được cái nhìn chăm chú kia biến mất, Tống Gia Trúc vẫn im lặng nhìn sách giáo khoa trước mặt, biểu cảm không hề thay đổi.
Sau tiết truy bài, có không ít người bò ra bàn ngủ bù, kể cả tiếng ồn ào nghỉ giữa giờ trong lớp cũng không thể đánh thức bọn họ.
Có người kéo nhau đi nhà vệ sinh, có người nhỏ giọng thảo luận bài hoặc là mấy chủ đề như siêu sao, bóng rổ. Lâm Chức nhìn quanh, thầm than thở trước sự thuần túy trẻ trung này.
Y chống tay lên má, tiếp tục quan sát bạn cùng bàn của mình.
Tống Gia Trúc có bề ngoài rất đẹp, trông như một bức tranh thủy mặc, được phủ lên sự ảm đạm của thời gian xa xưa.
Cho dù lại bị y công khai nhìn chằm chằm như vậy, Tống Gia Trúc cũng không quay sang, cặm cụi làm bài tập.
Trong lúc tự hỏi, cậu sẽ vô thức xoay bút, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lắc lư.
Đúng là ngăn cách người ta ở bên ngoài, Lâm Chức rủ mắt, suy nghĩ phương án hoàn chỉnh cho việc phải thực hiện chiều nay.
01 có phần mặt ủ mày ê, thầm cổ vũ cho kí chủ.
Thời gian lên lớp, Lâm Chức không tiếp tục ngắm Tống Gia Trúc.
Mặc dù y có ký ức của nguyên chủ, nhưng chút tri thức này chưa từng xuất hiện trong đầu y. Tuy là khả năng học hỏi của Lâm Chức rất mạnh, nhưng dù gì y cũng đã tốt nghiệp cấp 3 nhiều năm, không tránh khỏi rơi rụng kiến thức.
Mấy môn chính như Toán Văn thì không sao, nhưng ba môn Lý Hóa Sinh thì cần chút thời gian học lại.
Thế nên trong tiết Vật Lý, bỗng dưng bị thầy gọi đứng dậy trả lời, Lâm Chức cúi đầu thoáng im lặng.
01 lập tức đọc đáp án cho Lâm Chức, y theo đó nói lại.
Bởi vì thời gian suy nghĩ của y rất ngắn, thầy giáo còn khen một câu, hết sức hài lòng để Lâm Chức ngồi xuống.
01: [May quá may quá, có tôi đây, kí chủ cứ yên tâm!]
Lâm Chức: [Cảm ơn cậu nhé, đúng là một trải nghiệm mới lạ.]
Hồi trước, địa vị của Lâm Chức trong trường học giống như Tống Gia Trúc bên cạnh, là học sinh thầy cô ưng ý nhất, căn bản sẽ không xuất hiện tình huống bối rối như thầy cô đặt câu hỏi lại không trả lời được.
Địa vị thân phận khác nhau đúng là mang lại trải nghiệm khác biệt, Lâm Chức chép bài trên bảng, càng thêm thả lỏng với cái gọi là nhiệm vụ.
Nếu đúng như 01 nói thì y rất yên tâm, trước kia y còn lo ngại loại hệ thống này sẽ tạo thành ảnh hưởng hoặc là cắn nuốt kí chủ. Từ trước đến nay Lâm Chức chưa từng ngại việc dùng ác ý phỏng đoán người khác, lo lắng chính mình sẽ phải trả cái giá đắt vì tin tưởng.
Đối tượng nhiệm vụ lần này có lòng hiếu kì rất nhạt, vừa rồi Lâm Chức bị gọi lên trả lời bài, gần như cả lớp đều nhìn y, nhưng Tống Gia Trúc ngồi ngay cạnh lại chỉ nhìn về phía giáo viên.
Ngoài tiết nghỉ giữa giờ đầu tiên, Lâm Chức không quan sát người bạn ngồi cùng bàn này của mình nữa.
Sửa sang lại những kiến thức còn nhớ và vở ghi bài, Lâm Chức dọn lại bàn, tiếng chuông nghỉ trưa vang lên thì đi tới nhà ăn.
Bởi vì có 01 định vị, Lâm Chức dễ dàng tìm được vị trí của Tống Gia Trúc trong nhà ăn đông đúc.
Y bưng đồ ăn ngồi xuống đối diện cậu, nhìn mấy thứ trong đĩa của Tống Gia Trúc.
Đồ ăn bán trong căn tin lầu 1 của trường trung học số 9 cũng không đắt, hai món 5 đồng, 3 món 7 đồng. Lầu hai bán mấy món chiên, giá cả đắt hơn một chút, nhưng cũng dưới 20 đồng, vì thẻ ăn một ngày chỉ cho quẹt 40 đồng.
Trong khay của Tống Gia Trúc chỉ có hai món, trứng tráng cà chua và rau cần xào. Đồ ăn ở căn tin không thể nói là ngon miệng, nhưng Tống Gia Trúc vẫn ăn rất nghiêm túc.
Lâm Chức mua từ căn tin một bát gà cay 7 đồng, lấy ra đặt ở giữa khay của mình và Tống Gia Trúc.
"Ăn không?"
Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay Tống Gia Trúc ngẩng lên đối diện với Lâm Chức.
Cậu ta lắc đầu, cắm cúi ăn tiếp.
"Cậu không thích ăn cay à?"
Lâm Chức biết cậu sẽ từ chối, tiếp tục đặt câu hỏi.
Tống Gia Trúc lại lắc đầu, rất khó để người ta hiểu được ý cậu.
Rốt cuộc là không thích, hay là không phải là không thích.
Để tránh Lâm Chức tiếp tục đặt câu hỏi, Tống Gia Trúc bưng khay đứng dậy, đi tới mấy bàn trống bên cạnh, ngồi xuống ăn cơm tiếp.
Cậu không nói được, nên từ chối giao lưu.
Đối với học sinh cấp ba mà nói, hầu hết sẽ thấy khó xử vì sự từ chối này, từ đó tự động từ bỏ việc giao tiếp với Tống Gia Trúc.
Lâm Chức chăm chú nhìn bóng lưng cậu ta, tâm trạng lại hết sức tốt đẹp tiếp tục dùng cơm.
Kiến thức lâu rồi mới thấy lại, cũng như đồ ăn khó nuốt ở căn tin lâu rồi mới được ăn lại.
Để duy trì sức khỏe cho các học sinh, trường học quy định học sinh ở lại trường nhất định phải ngủ trưa, sẽ có hội học sinh hay thậm chí là giáo viên đi tuần, nhắc nhở các bạn học sinh còn đang làm bài học bài đi ngủ, tiện thể kiểm tra xem có ai lén lút đọc truyện hay chơi điện thoại không.
Đã lâu Lâm Chức không được nghỉ ngơi như vậy, cũng may cơ thể đã hình thành thói quen nên không đến nỗi quá khó chịu.
Tư thế ngủ của Tống Gia Trúc là gối đầu lên cánh tay úp mặt xuống bàn, ngăn chặn mọi khả năng bị người khác nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ.
Khép kín thật đấy, Lâm Chức bình luận trong lòng.
Cũng may là thời kỳ thiếu niên, nếu muộn hơn mấy năm, Tống Gia Trúc ngồi ở địa vị của Minh Dao, chỉ e còn khó tiếp cận hơn Minh Dao nhiều.
Có điều với khuynh hướng tự hủy của cậu ta, có lẽ chưa tới khi đó đã tự sát rồi. Mà với khuyết điểm không thể nói chuyện này thì chắc cũng không có cơ hội trở thành thương nhân.
Tiết đầu tiên của buổi chiều kết thúc, mọi người lao ra thao trường trong tiếng kêu gọi của cán sự thể dục.
Giờ đang là đầu tháng 10, thời tiết vẫn oi bức như cũ. Khác với thành phố kia nhiều gió nhiều mưa, thành phố này gần như không có mùa thu.
Bắt đầu từ tháng 11, chỉ có mấy ngày nhiệt độ chợt hạ chợt tăng, sau đó là chính thức vào mùa đông. Tháng 10 có vẻ như vẫn đang là mùa hạ.
Giáo viên thể dục tuýt còi tập hợp cả lớp, sau đó là chạy 800 mét khởi động.
Lâm Chức phát hiện thể lực của Tống Gia Trúc có vẻ khá tốt, từ đầu đến cuối cậu ta chạy ở đội dẫn đầu cũng không thấy có vẻ là cố sức. Lâm Chức muốn chạy cùng cậu, lại phát hiện sức bền của cơ thể này kém hơn mình nghĩ rất nhiều, nhanh chóng tụt xuống cuối, làm bạn với mấy cô gái.
Các nữ sinh kia có vẻ cũng đã quen với sự gia nhập của y, nhiệt tình chào hỏi: "Lâm Chức, cậu chạy từ từ thôi, bọn mình chạy cùng nhau đi."
Lâm Chức theo thói quen nở nụ cười đáp lại, cô nàng đứng gần Lâm Chức nhất oa một tiếng.
"Cậu đẹp vậy mà sao cứ hay cúi gằm mặt vậy."
Lời này đưa tới sự tò mò của hai nữ sinh còn lại, các cô chạy lên trước Lâm Chức một quãng, quay đầu nhìn y.
Lâm Chức phối hợp cho bọn họ ngắm rõ hơn, các cô yên lặng giơ ngón cái.
"Cảm ơn."
Bởi vì trong lòng có bí mật, cộng thêm thích lén lút quan sát người khác nên nguyên chủ ở trong lớp cứ như người vô hình, tạo cảm giác cho người ta hắn chỉ là một nam sinh gầy yếu thích cúi đầu.
Một hồi trò chuyện như vậy khiến bọn họ tụt hẳn lại đằng sau, không ai dám buôn nữa, gấp rút đuổi kịp đội ngũ.
Lâm Chức chạy tới nỗi gần như thở không ra hơi, nhíu mày, lo là kế hoạch sắp tới sẽ có biến cố.
Chạy xong 800 mét, cả lớp lại tập hợp, nghe tiếng còi của giáo viên mới được tự do hoạt động.
Có người lập tức đi lấy vợt bóng bàn bóng rổ các loại, có vài người thì ra cầu thang chỗ thao trường hóng mát, đọc sách, hoặc là trộm nghe nhạc trong mp3. Có người thì chạy ra cửa sau thao trường, chuồn tới nhà ăn số 2 gần đó nhất, muốn ra mấy quán bán quà vặt ngoài căn tin mua đồ ăn.
Tống Gia Trúc một mình ngồi một góc cách xa mọi người, cầm cuốn sách bài tập không quá to.
ngôn tình sủngCậu vừa nghĩ vừa đặt bút lên giấy nháp tính toán, động tác rất nhanh, điền đáp án vào sách.
Chợt có bóng đen che trước mặt cậu, chặn mất ánh nắng.
Tống Gia Trúc ngẩng đầu, không bất ngờ khi thấy khuôn mặt của bạn cùng bàn mới.
"Tớ muốn lấy một cái vợt cầu lông, bị đặt ở ngăn trên cùng, cán sự thể dục đang chơi bóng rổ, thầy giáo đi đâu mất rồi, cậu giúp tớ được không?"
Khuôn mặt thiếu niên với những đường nét mềm mại, đơn thuần xinh đẹp, đôi mắt tăng thêm cảm giác ngây thơ, khiến y trông cực kì vô hại.
Giọng y có chút thấp thỏm, dường như sợ sẽ bị từ chối.
Tống Gia Trúc im lặng, một lát sau mới khép sách bài tập, đứng dậy.
"Cảm ơn cậu."
Lâm Chức cong mắt cười, vẫy tay với Tống Gia Trúc, dẫn cậu tới chỗ nhà kho để thiết bị.
Cửa kho nửa hé, bên trong không có một ai.
Tống Gia Trúc vừa vào trong thì nghe được tiếng đóng cửa, cậu vô thức xoay người, trông thấy Lâm Chức tỏ vẻ ngượng ngùng nói: "Quen tay."
Giọng nói của thiếu niên hết sức nhẹ nhàng: "Ở tầng trên cùng của ngăn tủ đằng trước ấy, ai đó để lên cao quá nên có vài bạn không lấy được từ bỏ, phải biết chứ ai cũng muốn chơi cầu lông mà."
Tống Gia Trúc cũng nhìn thấy bộ vợt đặt ở ngăn trên cùng, gật đầu.
Lúc cậu đi ngang qua đệm thể thao, bỗng cảm nhận được một lực đẩy mạnh, bị đẩy ngã ra chiếc đệm dày màu xanh lục.
Có người dạng chân đè trên người cậu, không cho cậu ngồi dậy.
"Hôm qua cậu nhận ra tôi?"
Thiếu niên như đang hỏi thăm, thái độ lại là khẳng định.
Tống Gia Trúc không có đam mê đi kể chuyện của người khác, cậu vốn đã định vờ như không thấy, cũng sẽ không nói cho bất cứ ai. Cậu sẽ không bao giờ xen vào việc của người khác.
Tống Gia Trúc hiểu được lo lắng của Lâm Chức, nhưng cậu ta tưởng rằng Lâm Chức sẽ thấp thỏm hỏi mình, chứ không phải là như thế này, dùng tư thế xa lạ lại hoàn toàn trái ngược với bề ngoài đè cậu xuống.
"Tôi cấm cậu kể chuyện đó cho bất cứ ai, hiểu chưa nhóc câm?"
Lâm Chức cúi đầu tới gần cậu, nụ cười trên mặt hết sức ngọt ngào, trong mắt lại rõ rệt ác ý.
"Cũng đừng mơ tới chuyện mách với giáo viên, tôi sẽ bám theo cậu đấy."
Nếu Tống Gia Trúc không biết nhiều về nguyên chủ, vậy y có thể thoải mái phát huy, đằng nào thì một kẻ chuyên bám đuôi người khác có phải cái gì bình thường đâu?
Đây là thủ đoạn thiết yếu để phá bỏ bức tường chắn kia, tất nhiên phải ngang ngược hung hăng không cho phép từ chối, dù ban đầu có bị ghét cũng chẳng sao, có cảm xúc vẫn tốt hơn là thờ ơ.
Cửa nhà kho truyền đến tiếng bước chân, Lâm Chức lập tức đứng dậy, vươn tay với Tống Gia Trúc.
Bạn học đi từ cửa vào hơi nghi hoặc nhìn bọn họ, Lâm Chức giải thích: "Cậu ấy không cẩn thận bị ngã nên tớ kéo cậu ấy dậy."
Cậu bạn kia cũng không hoài nghi, dù sao Lâm Chức ở trong lớp được xem là một người tương đối yên tĩnh, hướng nội, rất dễ nói chuyện, không cần phải nói dối mấy chuyện này.
"Bạn cùng bàn, cậu mau đứng dậy đi."
Lâm Chức ngại ngùng nở nụ cười với Tống Gia Trúc, Tống Gia Trúc lẳng lặng nhìn y, làm lơ cái tay kia, tự đứng dậy phủi bụi trên người.
"Cậu vẫn chưa lấy vợt giúp tớ."
Có người kéo áo cậu ta, Tống Gia Trúc quay lại, nhìn thấy vẻ mặt có chút thất vọng của Lâm Chức.
Khoảnh khắc bắt gặp cái nhìn của cậu, đôi mắt xinh đẹp kia thoáng nhiễm lên ý cười không có vẻ gì là tốt đẹp.
Trông mềm mại thơ ngây như vậy, lại là kẻ tội ác tày trời.