Cặp Đồi Căng Tròn

Mày chờ đó cho ông


5 tháng


  Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh.

 

  Trời bắt đầu đã ửng nắng, trước cửa tiệm nhỏ cũng bắt đầu có người đứng xếp hàng mua thức ăn.

 

  Bạch Tiểu Đường bưng bánh bao lên cho Nguyên Lân lại tiếp tục đi đón khách khác. Nguyên Lân nhân lúc bánh còn nóng cầm lấy một cái  cắn một miếng, vỏ bánh vừa mềm lại mỏng, cắn một cái trong miệng đều tràn ngập nhân thịt đầy đặn mọng nước.

 

  Anh vừa ăn vừa nhìn Bạch Tiểu Đường bận rộn đến quay vòng vòng, mỗi khi có khách bước vào đều nghe thấy tiếng cô nói ''xin chào'', cô vừa thân thiện lại vui vẻ, khách hàng bước vào quán đều lấy làm khen cô.

 

  ''Bà già, đã chuẩn bị xong số tiền hôm qua tôi bảo bà chưa?''

 

  Một giọng nam thô khàn đột ngột xen vào giữa bầu không khí vui vẻ, Nguyên Lân lười biếng liếc mắt nhìn ba bốn người đàn ông đứng trước cửa quán, người đứng giữa trong miệng ngậm một điếu thuốc, dưới nách kẹp một cặp văn kiện, trên cổ đập vào mắt là một sợi dây xích vàng to đùng.

 

  ''Thật ngại quá anh Long, chỗ tôi chỉ buôn bán nhỏ thôi. Tôi thật sự không thể trả số tiền mà anh đã nói, cái gì mà… bảo lãnh, tiền đặt cọc?'' Bà cụ ngay cả bánh quẩy trên tay cũng không quan tâm, vẻ mặt thành khẩn giải thích với đám người kia: ''Mấy người đòi tận 5000 tệ một tháng, tôi mỗi tháng  còn phải trả tiền nhà, còn tiền nguyên liệu…''

 

  ''Bà già à, cái đó gọi là phí bảo hộ.'' Anh Long kiên nhẫn nói chuyện với bà cụ, nhưng mấy người đi cùng lại không nhịn được bắt đầu ra tay đánh người, ''Bà lớn tuổi có không biết nhiều lắm, nhưng bà có thể đi mấy con phố phụ cận hỏi thăm, chúng tôi thu cho nhà mấy người là ít nhất rồi.''

 

  Mắt thấy khách hàng đều sợ hãi mà đứng dậy rời đi, Bạch Tiểu Đường gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, ''Mấy người như vậy là vi phạm pháp luật, nếu mấy người không đi tôi sẽ báo cảnh sát!''

 

  ''Báo cảnh sát? Được.'' Anh Long lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, phun khói lên mặt Bạch Tiểu Đường, làm cô sợ hãi lập tức nhắm chặt hai mắt lùi về sau mấy bước, ''Vậy ngày mai tôi muốn không chỉ là năm ngàn đồng đâu, em gái nhỏ.''

 

  Bạch Tiểu Đường đương nhiên biết báo cảnh sát cũng vô dụng, bởi cô đã từng gọi cảnh sát khi nhóm người này lần đầu tiên xuất hiện. Nhưng chỉ cần thấy mặt cảnh sát là bọn chúng bỏ chạy ngay lập tức, cảnh sát đến không bắt được người cũng không thể ngồi đợi cả ngày trông bọn chúng được, sau đó chỉ cần cảnh sát vừa đi, bọn họ sẽ xuất hiện, hơn nữa sẽ càng thêm càn quấy, ban đầu chỉ là hai ngàn, sau đó tăng gấp đôi biến thành bốn ngàn, hiện tại đã lên năm ngàn.

 

  Những cửa tiệm quanh đây đều bán bữa sáng hoặc bán cơm, mỗi ngày đều lấy nguyên liệu tươi, nếu việc kinh doanh chậm trễ một ngày, nguyên liệu đều sẽ hỏng, không ngon nữa, tất cả đều lỗ vốn, nên dù có không cam lòng đến đâu họ đều phải móc ví ra trả phí cho họ.

 

   Toàn bộ khách trong cửa hàng đều chạy hết ra ngoài, Bạch Tiểu Đường thật sự khóc không ra nước mắt. Cô theo ánh mắt mấy người kia nhìn về phía góc, liền phát hiện Nguyên Lân vẫn bình tĩnh ngồi ở vị trí ban đầu uống sữa đậu nành.

 

  ''Cậu ấy, cậu ấy không phải khách hàng, chỉ là bạn học của tôi thôi!''

 

  Bạch Tiểu Đường biết đám người này không đuổi được sẽ đánh người, hốt hoảng vội vàng giải thích, liền thấy người đàn ông đứng bên phải anh Long đã đi tới trước Nguyên Lân: ''Thằng nhóc kia, bọn tao tìm chủ tiệm này có việc, khôn hồn thì biến khỏi đây đi.''

 

  Nguyên Lân cầm bát uống hết ngụm sữa đậu nành cuối cùng, anh chậm rãi buông bát xuống, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh bàn:

 

  ''Anh nói gì cơ?''

 

  Khóe môi anh cong lên một nụ cười nhẹ, lời nói của anh lịch sự  đến lạ thường: ''Xin lỗi, tôi nghe không hiểu gì cả, có thể nói lại một lần nữa không?''

 

  Nguyên Lân không cười nhìn rất hung dữ, đôi mắt một mí nhướng lên, đáy mắt không có nhiệt độ, khiến người khác nhìn vào có cảm giác 'người sống chớ lại gần'**

 ( **câu này tớ tụ nói nhé, trong bản cv nó hơi khác tý.)

 

  Nhưng hiện tại anh đang mỉm cười, cái kiểu hung dữ này  hòa hoãn đi ít nhiều, cũng thành công che dấu tính công kích trong xương cốt của anh.

 

  ''Tao nói…''

 

  Người đàn ông nghĩ rằng dường như anh ta đã gặp một người dễ bắt nạt, một tay trực tiếp xách cổ áo Nguyên Lân, nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng do hút nhiều thuốc để lại: 

 

  ''Mau nhanh, cút, đi. Mày nghe rõ chưa?''

 

  Bạch Tiểu Đường lo sợ Nguyên Lân sẽ bị đánh liền muốn đứng ra can ngăn.

 

  Nhưng lại nhìn thấy Nguyên Lân cười, anh nắm lấy cổ tay người đàn ông kia bẻ ngược ra phía sau, rồi nhẹ nhàng đẩy anh ta về phía sau gần hai bước như thể điều khiển một con rối.

 

  So với Bạch Tiểu Đường, người đàn ông kia càng tỏ rõ sự kinh ngạc hơn, anh ta cúi đầu nhìn cổ tay mình, rồi ngẩng đầu nhìn Nguyên Lân, cuối cùng mới quay đầu nhìn về phía anh Long.

 

  ''Chỗ này nhỏ quá, tao thể hiện không được.'' Nguyên Lân lúc này mới chậm rãi đứng lên, còn thuận tiện xoay xoay khớp cổ tay: ''Hay là chúng ta ra ngoài tìm  một chỗ lớn hơn giao lưu nhé?''

 

  Nguyên Lân chưa kịp nói xong thì cách đó không xa có tiếng còi báo động, xem ra là có người cửa tiệm bên cạnh đã giúp gọi cảnh sát.

 

  Anh Long thay đổi sắc mặt, hung dữ nhìn Nguyên Lân một cái, bỏ lại một câu ''Mày chờ đó cho ông'' rồi mang theo mấy người kia chạy không thấy tăm hơi đâu.

 

  

 

  

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play