Cặp Đồi Căng Tròn

Ngủ chung giường


6 tháng


  ''Bên ngoài….'' Bốn chữ sofa ngoài phòng khách'' Bạch Tiểu Đường thiếu chút nữa thốt ra, sau khi nghĩ nghĩ một chút cô bèn lắc đầu.

 

  Bà nội mỗi ngày 4 giờ 30 sáng phải dậy ra cửa tiệm, nếu nhìn thấy Nguyên Lân ngủ trên ghế sofa sẽ bị dọa sợ mất.

 

  Cô bất đắc dĩ đành phải nhìn vào chiếc giường nhỏ ấm áp của mình: ''Cậu ngủ trên giường tớ đi, tớ sẽ ra ghế sofa ngủ.''

 

  Nói xong, cô cầm chăn bông lên định đi ra phòng khách, nhưng vừa mở cửa, cô đã nghe thấy giọng nói mệt mỏi của bà nội từ phòng bà phát ra: "Đường Đường, nếu cháu muốn xem TV thì mở nhỏ tiếng một chút, không nên cứ đi ra đi vào như vậy.''

 

  Cửa nhà Bạch Tiểu Đường làm bằng gỗ, vì lâu không thay mới cửa nên mỗi lần mở ra đều phát ra âm thanh làm cho người ta chua răng**, cho dù trong một đêm mưa lớn như vậy cũng không át được âm thanh này.

  (**là kiểu cửa gỗ lâu năm bị mối gỗ đục, khi đẩy ra hoặc đẩy vào sẽ có tiếng kẹt kẹt chói tai.)

 

  ''Không, không có đâu bà nội, cháu đóng cửa chuẩn bị ngủ đây!''

 

  Bạch Tiểu Đường không nghĩ tới bà nội sẽ bị mình đánh thức, theo bản năng đóng cửa lùi vào trong một bước, cô ý thức được mình trong thời gian ngắn không thể ra ngoài được.

 

  Chưa bao giờ, Bạch Tiểu Đường nghĩ rằng sẽ có một ngày, cô lại nằm chung giường với một bạn nam xa lạ trong trong chính căn phòng của mình.

 

   Chung giường chung gối.

 

  Bạch Tiểu Đường bảo Nguyên Lân lên giường trước nằm ở phía bên trong, còn bản thân thì nằm thẳng tắp bên ngoài như khúc gỗ.

 

  Cô nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được vì căng thẳng, nhưng hôm nay khiêng Nguyên Lân một đường đi về nhà, thể lực đã tiêu hao quá nhiều, bất tri bất giác buông lỏng ý thức xuống, chầm chậm nhắm mắt lại.

 

  Ở bên cạnh, Nguyên Lân một tay gối sau đầu, cậu gần như không buồn ngủ.

 

   Không chỉ không buồn ngủ, trong đầu anh còn một mực suy nghĩ đám cẩu tử cấp 3 rốt cuộc lấy được khẩu súng điện ở đâu.

 

  Vốn đám người kia thấy anh chỉ có một mình không là gì được, tiến đến muốn đánh hội đồng. Kết quả, con mẹ nó vừa thấy rơi vào thế hạ phong** liền ngấm ngầm giở trò, chó má! 

 

  Đang nghĩ ngợi, liền nghe người bên cạnh rên rỉ vài câu mà nghe không rõ là cái gì. Nguyên Lân vừa muốn cười nhạo cô ngủ nhanh, còn không quay mặt đi mà liếc mắt nhìn một cái, cánh tay anh bèn dán lên nơi mềm mại nào đó.

 

 Cửa sổ phòng Bạch Tiểu Đường đối diện với đèn đường, ánh sáng đèn đường chiếu rọi vào tận trong giường, chỉ là điện áp hình như không ổn định lắm, ánh đèn lúc sáng lúc tối.

 

  Nguyên Lân ghé mắt, quả nhiên nhìn thấy hai quả dâu tây nhỏ tròn trịa**. (**Bạn nào không hiểu ý đoạn này thì đọc lại chương 2 nhé.)

 

  Cô nằm nghiêng, bộ ngực trở nên nổi bật, hai cặp vú tròn trịa nằm gọn trong tay anh, cổ áo trải qua nhiều năm có chút tàn tạ, hai cặp vú trắng tuyết bành trướng tạo ra một khe rãnh sâu.

 

  Nguyên Lân muốn xoa cặp vú của Bạch Tiểu Đường từ lúc anh nhìn thấy cô cởi quần áo, vừa vểnh vừa tròn trịa, anh tự hỏi liệu nó có tràn ra giữa các khẽ ngón tay khi anh siết chặt nó không.

 

  ‘’Ưm… Bà nội…''

 

  Đương sự đang nằm ngủ không biết gi về hành động lẫn suy nghĩ của Nguyên Lân, cũng không biết mơ thấy cái gì, trong miệng cứ phát ra âm thanh nói mớ.

 

  ''Chậc.''

 

  Nguyên Lân không kiên nhẫn nghiêng người vươn tay đến trước cằm thiếu nữ, giữ lấy khuôn mặt mềm mại của cô. Cúi đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, rồi chầm chậm buông cô ra.

 

  Sớm muộn gì anh cũng sẽ xoa nắn bộ ngực thỏ trắng này.

 

  Trời tờ mờ sáng, cơn mưa cũng bắt đầu nhẹ hạt. Bạch Tiểu Đường nghe thấy tiếng động bên ngoài bèn lập tức mở mắt ra, tay phải vô tình đụng phải cánh tay chàng trai bên cạnh, do dự trong chốc lát liền nhanh chóng đứng đậy dùng chân phủ lên đầu Nguyên Lân, sau đó nhanh chóng trốn vào góc thay quần áo.

 

  Nguyên Lân vốn chỉ chợp mắt một lát, sau đó kéo chân mỏng phủ trên mặt xuống, vừa đúng lúc quang minh chính đại nhìn thấy thỏ trắng đang thay quần áo.

 

  Áo ngủ hình dâu tây của thiếu nữ được kéo xuống hai bên sườn giống như một bức màn kéo lên, lộ ra một mảng lưng trần trắng nõn, đón một chút ánh nắng ban mai, lại phảng phất như bị ai đó dùng một tấm lụa mỏng che đi, hai đường eo mảnh khảnh thu lại vào trong như một mảnh mông lung.

 

  Anh không nhìn rõ xương trên lưng cô, chỉ nhìn ra được cô rất gầy, có lẽ bởi vì gầy nên cặp vú sữa đó trông càng có vẻ lớn hơn.

 

  Bạch Tiểu Đường có lẽ bởi vì Nguyên Lân ở đây nên động tác so với bình thường càng thêm bối rối lẫn vội vàng, nhanh chóng từ trong tủ quần áo lấy ra một cái nội y màu trắng, mặc vội lên người, hai tay vòng ra sau thế nào cũng không gài được khóa nội y.

 

  Cô càng hoảng hốt lại càng không được, cứ như vậy giằng co đến nửa ngày, cho đến khi ánh mắt nóng bỏng của Nguyên Lân gần như thiêu đốt tấm lưng trần trụi của cô, cuối cùng ông trời mới chậm chạp  cho con thỏ trắng đáng thương này một chút thương hại, để cho hai viên kim loại nhỏ dán vào nhau trong lúc bất lực

  

  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play