Phòng bệnh không phải là nơi thích hợp để ôm ấp.
Trong không khí luôn có thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, những bức tường không nhiễm một hạt bụi càng làm cho căn phòng có cảm giác cô đơn và vắng vẻ, mọi thứ xung quanh đểu thể hiện ra những đặc điểm đặc trưng khi đang ở trong bệnh viện.
Nhưng chính trong hoàn cảnh này, Nam Đường an tĩnh dựa vào lồng ngực Trì Diễm.
Giống như cô đã đi một mình trong hoang vu hoang tàn quá lâu, cuối cùng cũng tìm được một cái cây to mà cô có thể dựa vào, cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh, trút hết mọi cảm xúc dồn nén vào trong lòng chàng trai trẻ.
Giữa lông mày Trì Diễm hiện ra một khe rãnh.
Vừa rồi lúc lựa chọn ôm lấy Nam Đường anh cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ theo bản năng cảm thấy lúc này cô nhất định cần một góc để khóc lóc trút bầu tâm sự, nhưng sau khi thân thể anh cảm nhận được nhiệt độ từ người cô truyền đến, Trì Diễm lại phát hiện dáng vẻ cô khi khóc lên so với vừa rồi còn làm cho anh cảm thấy khó chịu hơn.
Anh không biết nên nói gì, cảm thấy những ngôn từ mình tích lũy bấy lâu nay bỗng trở nên quá nhạt nhẽo, vậy nên anh chỉ có thể quay mặt đi không nói một lời, trong mắt có một dòng nước ngầm sâu thẳm có thể nhấn chìm lý trí của anh bất cứ lúc nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT