Vị Chanh (Chanh Chua)

Chương 6


6 tháng

trướctiếp

Trình Tinh Lâm cũng chuẩn bị đi vào, nhưng thấy nữ sinh đang đứng tại chỗ, đôi tay lộ gân xanh nắm quai cặp, cúi thấp đầu.

Lúc nãy cô vừa nói mình là học sinh mới chuyển đến, chắc là không biết phòng thể chất ở đâu.

Trình Tinh Lâm nhét chồng sách vào Trác Khởi, người đang đi vào cửa lớp.

Trác Khởi cảm thấy cậu đang bị núi Thái Sơn đè lên mình, cả người cậu ngưỡng ra sau.

Cậu khẽ mắng “Mẹ nó”.

Đây chỉ đơn giản là một gánh nặng cậu không thể chịu đựng được trong cuộc đời mình.

Một nam sinh vừa đặt sách xuống bàn mình, thấy vậy thì vội đến giúp.

Trác Khởi nhanh chóng nói cảm ơn.

Nhìn đi, nhìn đi, đây mới là bạn cùng lớp nè, biết đoàn kết yêu thương nè!

Lúc này, Trình Tinh Lâm “không có tình đoàn kết” đến trước mặt Lộ Dĩ Nịnh, chỉ vào cô với Mạnh Đức, “Lão Mạnh, người ta mới chuyển đến không biết đường, em đưa cậu ấy đến phòng thể chất nhận đồng phục nha.”

Trác Khởi: “…”

Được lắm, tôi theo cậu nhiều năm như vậy coi như là tôi lầm rồi.

Thì ra là đoàn kết yêu thương với tùy người mà thôi.

Mạnh đức xua tay, đây là ngầm đồng ý.

Thằng nhóc thối này ông dạy cả năm lớp 10 còn không biết nữa sao?

Thôi vậy, dù sao lát nữa ông cũng phải nói những điều mọi người không muốn nghe, thằng nhóc đó ở trong lớp cũng phải nghe theo.

Trình Tinh Lâm đến trước nữ sinh, lúc đi ngang qua cô, anh nói hai chữ, “Đi thôi.”

Lộ Dĩ Nịnh chạy chậm vài bước đuổi kịp theo anh.

Giọng nói bé nhỏ: “Cảm ơn cậu.”

Đúng là một người tốt.

Trình Tinh Lâm không biết mình đã được hai cái thẻ người tốt, anh đút tay vào túi quần, bước xuống cầu thang, lười biếng nói: “Không có gì, sau này cùng là bạn cùng lớp, giúp đỡ lẫn nhau thôi.”

Trình Tinh Lâm nói xong tự mình ngây ra một lúc, đầu lưỡi quẩn quanh trong khoang miệng.

Chậc, mấy lời này không giống anh chút nào.

Hai người cùng nhau đi xuống cầu thang.

Thiếu niên quay đầu lại, đôi mắt đen láy, sâu thẳm lại xinh đẹp, nhìn cô tự mình giới thiệu: “Đúng rồi, tôi tên là Trình Tinh Lâm.”

Lộ Dĩ Nịnh khẽ nhớ kỹ trong lòng,

Cô lịch sự trả lời: “Mình tên Lộ Dĩ Nịnh.”

Bên tai là tiếng cười khẽ của thiếu niên: “Tôi biết.”

Lộ Dĩ Nịnh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn hơi nghi hoặc.

Trình Tinh Lâm nhắc nhở: “Lúc nãy tôi còn đọc tên của cậu mà.”

Giờ cô mới nhớ ra, sau đó xấu hổ cúi đầu xuống.

Trình Tinh Lâm không nói nữa.

Cô bạn chuyển trường này… có hơi ngốc.

Hai người đi vào phòng thể chất.

Đúng lúc có giáo viên ở đây, là người phụ trách việc phát và đăng kí đồng phục.

Trình Tinh Lâm chủ động nói: “Thầy ơi, cậu ấy là học sinh mới chuyển trường, tới đây nhận đồng phục.”

Thầy giáo kia nhìn Lộ Dĩ Nịnh, hỏi: “Mã số gì?”

Lộ Dĩ Nịnh trả lời: “160 ạ.”

Sau đó thầy giáo xoay người vào lục trong tủ, lấy đồng phục ra.

Thầy đưa bộ đồng phục đến trước mặt Lộ Dĩ Nịnh: “Tổng cộng là 5 bộ, hai bộ đồng phục mùa hè, hai bộ cho mùa đông, một bộ thể dục. Tổng tất cả là 500 tệ, trả tiền mặt, WeChat hay Alipay đều được.”

Lộ Dĩ Nịnh đưa tay tiếp nhận, “Em trả bằng WeChat ạ.”

Sau đó cô mới nhớ điện thoại mình bỏ trong cặp sách.

Vì thế cô ôm đồ vào một tay, tay kia lật cặp sách ra đằng trước.

Đột nhiên cô cảm giác đồng phục trong tay cô được rút ra, lúc cô tỉnh táo lại thì thấy nam sinh bên cạnh cầm giúp mình rồi.

Trình Tinh Lâm thấy cô mở cặp sách bằng một tay hơi khó khăn nên anh giúp một tay.

Anh nhướng nhường mày với cô, không nói gì.

Lúc này Lộ Dĩ Nịnh mới vươn tay kéo khóa kéo cặp sách, sau đó lấy điện thoại ra, nhấn mở WeChat, quét mã trả tiền.

Thầy giáo nhận tiền xong nói: “Được rồi.”

Trình Tinh Lâm cầm đồng phục giúp cô đi đến cửa, Lộ Dĩ Nịnh lại chạy chậm theo đuổi kịp anh, ngay cả cặp sách cũng chưa đóng.

Cô muốn lấy đồng phục lại nhưng anh nhanh chóng tránh thoát ra.

Trình Tinh Lâm hơi cúi đầu xuống nhìn cô, vô cùng nhỏ nhắn, cặp sách màu tím đeo trên vai, không biết bên trong đựng đồ gì.

Cô làm anh cảm thấy nếu có một cơn gió quét qua thì có thể làm cô chao đảo.

Thiếu niên vươn một tay khác ra, tiện kéo cặp sách của cô, rồi khoác lên vai.

Lộ Dĩ Nịnh chưa kịp phản ứng, thấy bên vai của mình nhẹ đi.

Cô nhìn mà không rõ tại sao.

Trình Tinh Lâm lấy một cái lí do mà ngay cả anh cũng không thể tin nổi –

“Không phải đã nói là giúp đỡ lẫn nhau sao.”

Khi hai người vào lớp, toàn bộ các bạn học lớp 11-1 thấy cảnh –

Một đôi nam nữ vô cùng đẹp đôi từ cửa đi vào.

Học thần của lớp 11-1 bọn họ đi bên cạnh một nữ sinh mặc váy trắng, cao đến bờ vai anh.

Xinh đẹp như búp bê, ngũ quan sắc xảo xinh đẹp, làn da trắng nõn.

Mà trên vai Trình Tinh Lâm đang mang cặp sách màu tím của cô, tay trái còn cầm mấy bộ đồng phục.

Cảnh này cứ như một người cha đang nằng nặc muốn đi con gái mình đến trường vậy.

Vô cùng giống cảnh tưởng người cha tay trái cầm một con gà, tay phải cầm một con vịt.

Thiếu niên đi đến bên tổ 4, cô gái giống búp bê cất bước đi theo sau lưng anh.

Anh dừng lại đột ngột, làm cô đụng phải lưng anh.

Trình Tinh Lâm cúi xuống, thấy nữ sinh bên cạnh đang dùng tay che trán mình lại, đôi mắt nước mắt lưng tròng.

Anh chậc một tiếng, cả người sát lại gần cô một chút, vô cùng tự nhiên mà đưa tay xoa trán cô, “Bỏ tay ra, để tôi xem thử.”

Lộ Dĩ Nịnh lùi một bước về sau theo bản năng, không để anh đụng vào, đồng thời cũng bỏ tay mình xuống, “Mình, mình không sao.”

Lúc này Trình Tinh Lâm mới nhận ra hành động của mình hơi quá trớn.

Anh nhìn vào trán của cô, đúng là không ửng đỏ, không sao cả.

Khó khăn lắm anh mới thu tay về lại, không hề xấu hổ tí nào, ngược lại còn rất bình tĩnh đặt cặp và đồng phục của cô xuống bàn thứ 2 từ dưới đếm lên.

“Cậu ngồi ở đây đi, không còn chỗ nào nữa đâu.”

Vì Lộ Dĩ Nịnh là người đến muộn nhất lớp, các bạn học khác đến sớm nên cũng đã chọn chỗ ngồi cho mình rồi, cả lớp chỉ còn chỗ này là trống.

Cô gật đầu, sau đó ngồi xuống.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện môi đôi tay mảnh khảnh, “Chào cậu, mình tên là Đan Ý.”

Lộ Dĩ Nịnh quay đầu lại nhìn bạn cùng bàn của mình, phát hiện ra có hơi quen quen.

Đan Ý cũng nhận ra cô, đôi mắt hồ ly của cô ấy sáng lên, cong môi cười, “Còn nhớ mình không?”

Là cô gái ở cửa hàng tiện lợi giúp cô trú mưa, còn cho cô khăn giấy.

Lộ Dĩ Nịnh gật đầu, liền đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy.

Cô cố gắng nói to rõ ràng, “Chào cậu, mình tên là Lộ Dĩ Nịnh.”

Đan Ý ồ một tiếng, sau đó hỏi, “Là Nịnh trong Chanh sao?”

“Ừm.”

“Vậy sau này mình gọi cậu là Chanh nhỏ có được không?”

“Được.”

Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy những lời này vô cùng quen tai.

Cô nhớ rõ lần đầu gặp anh Tinh Chu, anh ấy cũng nói một câu như thế này, giống hệt đến từng câu từng chữ.

Đan Ý không khỏi vươn tay ra, nhẹ nhàng véo gương mặt trắng nõn của cô, lời nói thật lòng: “Chanh nhỏ đáng yêu.”

Giọng ngọt, mặt cũng mềm mại.

Có lẽ là do đôi mắt của cô ấy xinh xắn, nụ cười xán lạn, giọng nói nhiệt tình thật lòng, cùng với khuôn mặt thiện ý đối với cô ngay từ đầu.

Nên Lộ Dĩ Nịnh không thấy bài xích khi cô đụng vào.

Mà hai người ngồi phía sau, Trác Khởi và Trình Tinh Lâm lẳng lặng nhìn.

Trác Khởi nghiêng đầu, nói chọc tức: “Thấy ghen tị không Lâm Thần, Đan Ý người ta còn được nhéo mặt tiểu tiên nữ kìa.”

Lúc nãy người ta còn cố tránh ông cơ đấy.

Nhưng mà cậu không dám nói ra những lời này.

Trình Tinh Lâm kéo hai bên mặt của cậu, “Muốn tôi nhéo mặt ông thì cứ mà nói thẳng.”

“Á, đau đau đau, thế này mà gọi là nhéo à!”

Anh lại nhéo mạnh: “Lần đầu nhéo mặt nam sinh không quen tay, như vầy được chưa?”

“A a a, đau quá đấy!”

“Tôi cũng chịu thôi, từ khi sinh ra là tôi đã mạnh mẽ như vậy rồi.”

“Lầm Thần, tôi sai rồi, đừng nhéo nữa.”

“Không được, tôi còn chưa học xong cách nhéo đúng cách.”

“Lão Mạnh, cứu mạng —!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp