Lộ Dĩ Nịnh hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.
Sau khi xuống máy bay, đầu tiên là cô gọi cho cô giáo Thẩm Liên của mình.
“Cô ơi, chắc là, con sẽ không chơi đàn Cello nữa đâu ạ.”
Cô cúi đầu, đặt tay mình lên hộp đàn.
Ngay sau đó là những hình ảnh tràn vào tâm trí cô, là tiếng xe đụng, là tiếng còi của xe cứu thương.
Là lời nói lạnh tanh của bác sĩ.
Là hình ảnh mẹ cô nằm nhắm mắt trên chiếc giường trắng toát.
Lộ Dĩ Nịnh lập tức phục hồi tinh thần lại, mồ hôi giữa trán chảy ra, đồng tử đã mất đi tiêu cự, miệng khẽ mở ra.
Ngực tự nhiên nhói đau, như là có gì đó bóp nghẹt lại.
Khăn giấy cô cầm trong tay đã ướt sũng, nhớp nháp trong lòng bàn tay cô.
“Tạnh mưa rồi.”
Trác Khởi nói một câu làm bốn người trong cửa hàng tiện lợi đều nhìn ra ngoài.
Hoàng hôn lên sau khi mưa tạnh. Có cầu vồng xuất hiện.
Đường cong nửa hình tròn cứ như là một chiếc cầu vượt, màu sắc trong veo, rực rỡ chói lóa.
Thành phố được rửa sạch sau cơn mưa cũng rõ ràng trong tầm mắt.
Hình ảnh lúc này như ngừng lại, ai cũng không động đậy, cứ lẳng lặng ngắm nhìn.
Trình Tinh Lâm xoay đầu về, ánh mắt liền dừng trên người nữ sinh mặc váy đen.
Làn da cô rất trắng, khác với người da trắng bình thường khác.
Đôi mắt cô rất đẹp, con ngươi đen trắng, rất trong sáng, bình lặng như biển sâu không thấy đáy.
Nhưng lại không có chút ánh sáng nào.
Đột nhiên anh có một loại cảm giác, đáng lẽ cô không nên như thế này.
Đáng lẽ đôi mắt cô phải sáng rực.
Như vậy thì sẽ càng đẹp hơn.
“Này.”
Là một giọng nam dễ nghe, trầm lặng.
Lộ Dĩ Nịnh bị âm thành này làm cho tỉnh táo lại, không biết tại sao, cô cảm thấy là đang gọi cô.
Cho nên cô chậm rãi quay đầu, nhìn lại từ nơi phát ra âm thanh.
Một thiếu niên mặc đồng phục bóng rổ cộc tay màu đỏ đứng ở đó, đường nét khuôn mặt tuấn tú, từng nét như được khắc họa tỉ mỉ.
Ánh sáng nhạt từ bên ngoài chiếu vào, vừa vặn chiếu trên người anh, giống như một lớp bột tiên, vô cùng chói mắt.
Tay anh cầm một cây kẹo que.
Vừa được lấy từ hủ kẹo ở quầy thu ngân.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên chăm chú nhìn cô, thâm thúy lại sáng ngời.
Ngón tay trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy cây kẹo, quơ quơ trước mặt cô.
Đôi mắt cô hơi mở to, động tác vụng về nhận lấy cây kẹo.
Cô chậm rãi mở tay ra, cúi đầu thì thấy –
Là vị chanh.
“Nếu cậu thấy khổ sở thì ăn kẹo đi.”
Giọng nói của anh rất có sức hút, trầm thấp lại lười nhác, xen vào đó là vài phần dịu dàng.
…
Sau này, ấn tượng đầu tiên của Trình Tinh Lâm trong mắt Lộ Dĩ Nịnh là –
Nam sinh này ấm áp như mặt trời mà lại dịu dàng như ánh sao vậy.
…
Sắc trời đã tối.
Lộ Dĩ Nịnh tự đi bộ về nhà.
Nhà họ Cố là một ngôi nhà kiểu Trung, bên ngoài có một hàng rào nhỏ, một bức tường trồng đầy cây xanh, và một lối đi trải đầy đá.
Chiếc váy mà Lộ Dĩ Nịnh đang mặc vẫn còn bị ướt, dưới bóng tối, cả người cô càng thêm mong manh yếu đuối.
Quản gia Chu vừa đổ rác bên ngoài xong trở về, thấy cô đứng ở cửa thì hô lên trong sự nghi ngờ: “Là cô chủ ạ?”
Lộ Dĩ Nịnh nghe thấy tiếng gọi thì mới hốt hoảng tỉnh táo trở lại, gật đầu với ông, “Chú Chu, là con đây ạ.”
Quản gia Chu nhanh chóng chạy tới mở cửa cho cô, sau đó mới phát hiện tóc cô đang ướt, thậm chí là ướt toàn thân.
Nhớ lúc chiều đổ mưa to, ông nhìn sắc mặt đang tái nhợt của cô, lo lắng nói: “Trời ạ, cô chủ không mang theo ô sao không nói cho chúng tôi một tiếng.”
“Xem này, cô đã ướt thành như thế này rồi.”
Vốn dĩ hôm nay Lộ Dĩ Nịnh trở về, quản gia Chu định lái xe đến sân bay đón cô nhưng lúc gọi cho cô thì cô từ chối.
Cô nói sau khi xuống máy bay cô muốn đến một nơi, không cần người đưa đón, chỉ cần người xách hành lý giùm cô mà thôi.
Lộ Dĩ Nịnh được sinh non, nên từ nhỏ đã ốm yếu.
Một năm sau khi sinh cô bị bệnh nặng, sức khỏe lại không được mạnh khỏe như trước, chỉ cần lơ là một chút thôi thì cũng dễ bị bệnh.
Tuy một năm điều trị ở Mỹ nhưng nhà họ Cố luôn vô cùng quan tâm đến sức khỏe của cô.
Lộ Dĩ Nịnh mang hộp đàn Cello đi qua thềm đá, cô cúi đầu, che miệng ho nhẹ vài tiếng, khi nói giọng cô đã khàn khàn, “Chú Chu, con không sao đâu ạ.”
Vừa mới nói xong, một giọng nam đã vang lên, “Đã lâu không gặp, chị gái của em.”
Hai chữ “chị gái” được cậu kéo dài, vô cùng châm chọc.
Ánh mắt Lộ Dĩ Nịnh hơi lóe lên, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang đứng ở cửa nhà chính.
Vóc dáng cậu rất cao, tóc ngắn màu bạch kim vô cùng chói mắt, thân mình lười nhác dựa vào một bên khung cửa, đang khoanh tay trước ngực nhìn cô.
Gương mặt cậu hơi giống cô lại cười hời hợt, trên mặt toàn là sự ghét bỏ.
“Cố Dĩ Trăn, con nói chuyện kiểu gì đấy, nói với chị thì phải lễ phép vào.”
Giọng nói của Cố Minh phát ra từ đằng sau, ông đang trách móc cậu.
Dưới ánh trăng sáng, gương mặt dịu dàng, nhã nhặn lịch sự của Lộ Dĩ Nịnh vô cùng trắng sáng nổi bật, vẻ mặt không có gì biến đổi.
Nhưng đôi tay cô lại đang nắm chặt dây cầm của hộp đàn.
Cố Minh nhìn thoáng qua Cố Dĩ Trăn đang đứng ở cửa, “Về lại bàn cơm cho ba.”
Sau đó, ánh mắt ông mới nhìn lại Lộ Dĩ Nịnh, phát hiện cả người cô đều ướt sũng.
Ông không hề nói nhiều lời, chỉ là cách nói đã dịu dàng hơn lúc nãy, nhẹ nhàng dặn dò: “A Nịnh, con lên lầu thay quần áo trước đi, lát nữa rồi xuống ăn cơm.”
Lộ Dĩ Nịnh ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ vâng, thưa ba.”
Cô bước về phòng mình.
Cố Dĩ Trăn ngồi trên bàn cơm, nhìn bóng dáng cô đi lên lầu rồi hừ lạnh một tiếng.
…
Sau khi về phòng mình, Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy phòng của cô không hề khác đi so với năm trước, vẫn như ban đầu.
Nhìn qua là biết có người thường xuyên đến đây dọn dẹp.
Cô buông dây cầm của hộp đàn ra, nhẹ nhàng đặt đàn Cello ở một bên.
Sau đó mới nhận ra trên tay kia của mình còn cầm một cây kẹo que.
Cô nhìn chằm chằm vào nó, sau đó lấy một cái hộp rỗng từ bàn sách ra, bỏ cây kẹo que vào.
Năm phút sau, Lộ Dĩ Nịnh thay quần áo xong đi xuống lầu.
Cô ngồi bên phải bàn cơm, đối diện là Cố Dĩ Trăn.
Bên vị trí chủ tọa là Cố Minh.
Trên bàn đã bày dọn đầy đủ đồ ăn, là chú Chu và vợ là dì Chu làm, dì ấy cũng là bảo mẫu của nhà họ Cố.
Hai vợ chồng phụ trách chăm sóc cho các thành viên của nhà họ Cố mỗi ngày.
Người đã đầy đủ, ba người bắt đầu động đũa ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, bầu không khí vô cùng yên ắng, ai nấy đều không mở miệng nói chuyện.
Sau khi ăn xong.
Dì Chu đem một ly trà gừng đến trước mặt Lộ Dĩ Nịnh.
Vẻ mặt dì hòa ái, cách nói chuyện rất lo lắng: “Cô chủ uống trước ly trà gừng để đỡ bị cảm trước đi, lát nữa dì lại lấy thuốc trị cảm cho con.”
Lộ Dĩ Nịnh đưa tay nhận lấy, nhiệt độ ấm nóng làm đôi tay luôn lạnh lẽo của cô dần ấm lên chút.
Cô cười với dì Chu, đôi mắt trong veo sáng ngời, “Con cảm ơn dì Chu.”
“Không có gì.” Dì Chu vừa cười vừa đi mất.
Cố Minh nhìn cô uống một ngụm trà xong mới bắt đầu nói chuyện: “Tối nay con nghỉ ngơi sớm đi, sau khi ăn sáng mai xong chúng ta đi thăm mộ.”
Ngày mai là ngày giỗ của Lộ Thanh Hạm.
Lộ Dĩ Nịnh đang uống trà thì dừng lại, hơi nước từ ly trà bốc lên che mất đôi mắt của cô, trong mắt cô như đang có một lớp sương mờ bao phủ.
Bây giờ còn yên ắng hơn cả lúc nãy ăn cơm nữa.
Đột nhiên Cố Dĩ Trăn mạnh mẽ đẩy bàn ra, không nói một lời mà đi lên lầu.
Tiếng bước chân đạp lên cầu thang làm bằng gỗ rất to, như là cậu đang cố ý bộc lộ cảm xúc khó chịu của mình.
Lộ Dĩ Nịnh buông ly trà gừng trong tay xuống bàn, môi mím chặt.
Cố Minh nhìn thấu suy nghĩ của cô, trấn an: “Con đừng để ý đến nó, nhớ phải uống hết trà gừng của con đấy.”
Sau đó ông cũng đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu.
Giọng nói nhỏ bé, yếu ớt lại khàn khàn của cô gái ở phía sau lưng ông vang lên: “Ba ơi, con…”
“A Nịnh.” Cố Minh gọi tên cô, nhưng ông không xoay người lại.
“Con trở về là ba đã rất vui rồi.”
“Đừng nghĩ quá nhiều, con đi ngủ sớm đi.”