Vị Chanh (Chanh Chua)

Chương 10


6 tháng

trướctiếp

Chuông tan học vang lên, một buổi sáng cứ kết thúc như vậy.

Tứ Nhân Bang chỉ có Đan Ý là học sinh nội trú, nên cô ăn cơm ở nhà ăn.

Ba người còn lại là học sinh ngoại trú, buổi trưa đều về nhà ăn.

Buổi chiều mới được ăn ở nhà ăn của trường, vì buổi tối sẽ chữa đề, về rất trễ.

Lộ Dĩ Nịnh dọn dẹp cặp sách, sau đó lấy điện thoại ra.

Trước khi đi học cô đều tắt âm điện thoại, sau khi dùng vân tay mở khoá, cô phát hiện WeChat có tin nhắn.

[Anh Tinh Chu]: Buổi trưa tan học anh ở dưới lầu lớp 11 chờ em, cùng nhau về nhà.

Lộ Dĩ Nịnh nhanh chóng trả lời.

[Nịnh]: “Vâng.”

Cô đứng dậy, mang cặp sách vào.

Trác Khởi phía sau vỗ vai cô hỏi: “Chanh nhỏ, nhà cậu ở đâu, xem chúng ta cùng đường không để chúng ta về cùng nhau đi.”

Lộ Dĩ Nịnh lắc đầu, trực tiếp từ chối: “Không cần đâu, mình có người đưa về rồi.”

Trình Tinh Lâm ở một bên đột nhiên lên tiếng: “Nam hay nữ?”

Cô chỉ vừa mới chuyển đến trường này, trừ hai người họ và Đan Ý thì đã có bạn mới nhanh như vậy sao?

Lộ Dĩ Nịnh trả lời đúng sự thật: “Là nam.”

Phản ứng đầu tiên của Trình Tinh Lâm chính là: “Cố Dĩ Trăn à?”

Lộ Dĩ Nịnh lắc đầu, chỉ giải thích đơn giản, “Là một anh trai ở cạnh nhà mình.”

Trác Khởi hỏi theo bản năng: “Từ nhỏ đã ở gần nhà cậu hả?”

Lộ Dĩ Nịnh ừ một tiếng.

Trác Khởi ồ lên, ánh mắt không rõ có ý gì, sau đó nhìn thoáng qua Trình Tinh Lâm, “Thì ra chính là thanh mai trúc mã.”

Cố Dĩ Trăn còn chưa giải quyết xong mà đã có thêm một anh trai trúc mã.

Đội ngũ tình địch của Lâm Thần lại hùng mạnh thêm rồi đây.

Trên mặt Trình Tinh Lâm không có cảm xúc gì, chỉ dặn dò: “Về nhà cẩn thận, chú ý an toàn.”

Lộ Dĩ Nịnh gật đầu, vẫy tay tạm biệt bọn họ.

Trác Khởi nhìn bóng dáng cô đi ra lớp học, tay phải đập lên bờ vai Trình Tinh Lâm: “Không đuổi theo để xem anh trai trúc mã của người ta như thế nào hả?”

Trình Tinh Lâm xách cặp của mình từ trên ghế lên, giọng nói hờ hững: “Không có hứng thú.”

Sau đó xoay người ra cửa sau phòng học.

Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện bước chân anh đang gấp rút.

Tuy rằng không vội nhưng mà đi rất nhanh.

Trác Khởi ở phía sau thì thầm: Có quỷ mới tin cậu.

Sau đó bước nhanh đuổi kịp anh.

Nói thật là cậu cũng hơi tò mò.

Là anh trai trúc mã nào mới có thể làm cô từ chối Lâm Thần đưa cô về nhà chứ.

Dưới lầu khu lớp 11.

Không ít nữ sinh đi bộ với tốc độ rùa bò, hơn nữa tư thế vô cùng giống nhau, đều trộm nhìn nam sinh đứng dưới gốc cây.

Anh mặc áo trắng quần đen, cao lớn, khí chất lạnh lùng, lẳng lặng đứng ở nơi đó, tựa như một bức tranh vẽ.

Nhưng hình như anh đang đợi ai đó.

Lộ Dĩ Nịnh xuống cầu thang, đến lầu một liền phát hiện ra Đường Tinh Chu.

Cô lập tức chạy đến, tung tăng nhảy nhót đủ để nhìn ra cô vui đến mức nào.

Đường Tinh Chu tiến lên vài bước, đợi đến khi cô đến gần anh xong thì vẻ mặt anh trở nên bất lực.

Anh đưa tay xoa đầu Lộ Dĩ Nịnh, giọng nói cưng chiều, “Lần sau em không được chạy nhanh như vậy, lỡ té thì làm sao bây giờ?”

Lúc Trình Tinh Lâm và Trác Khởi cùng uống khu dạy học lớp 11 thì vừa đúng lúc thấy cô chạy đến hướng nam sinh kia.

Thiếu niên dưới gốc cây đưa lưng về phía hai người, nhưng không hề phủ nhận được là bóng dáng anh rất đẹp, cho dù không nhìn thấy mặt.

Có mấy nữ sinh đi phía trước nhỏ giọng bàn tán:

“Huhu mình cũng muốn được nam thần xoa đầu.”

“Tò mò nữ sinh kia là ai ghê, hình như trước đây chưa từng thấy, là bạn gái của Chu Thần à?

“Không ngờ mình lại thất tình ngay ngày khai giảng.”

“Không nhìn nữa, mắt không thấy tim không đau, chúng ta đến nhà ăn đi.”

Trác Khởi nắm bắt chính xác được hai chữ “Chu Thần” từ bọn họ.

Mà toàn bộ ngôi trường này chỉ có một người được gọi như thế, chính là Đường Tinh Chu.

Cho nên –

Khi cậu lại nhìn phía bên kia thì hai người hơi xoay người, sườn mặt của thiếu niên cũng lộ rõ ra.

Đúng thật là Đường Tinh Chu.

Cho nên anh trai hàng xóm trong miệng Lộ Dĩ Nịnh, người hay đón cô tan học, ở gần nhà từ nhỏ chính là Đường Tinh Chu.

Trác Khởi kinh ngạc cảm thán, rốt cuộc tiểu tiên nữ này từ đâu tới vậy.

Không những quen Cố Dĩ Trăn còn quen Đường Tinh Chu, mà quan hệ hai người có vẻ rất thân.

Cậu chậm rãi quay đầu nhìn Trình Tinh Lâm bên cạnh, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.

Thiếu niên đứng cách đó không xa, động tác vô cùng tự nhiên mà lấy cặp sách màu tím của Lộ Dĩ Nịnh xuống, đeo lên khuỷu tay của mình.

Lộ Dĩ Nịnh muốn lấy lại cặp sách của mình nhưng lại bị Đường Tinh Chu nhẹ nhàng né tránh.

“Anh Tinh Chu, để em tự cầm đi.”

Nhìn cô giống người không thể tự cầm cặp sách của mình hả? Sao mọi người lại thích giúp cô cầm cặp thế.

Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại của thiếu niên phát ra: “Không phải trước kia anh cũng giúp em cầm cặp sách hả, sao bây giờ lại khách khí vậy.”

Lộ Dĩ Nịnh: “Đó là khi còn nhỏ mà, bây giờ em trưởng thành rồi.”

Lúc hai người còn học mẫu giáo, đúng thật là Đường Tinh Chu giúp cô cầm cặp sách.

Nhưng bây giờ cô đã là học sinh cấp ba, những việc này hẳn là nên tự cô làm.

Đường Tinh Chu lại xoa đầu cô, “Nhưng Chanh nhỏ ở trong lòng anh vẫn luôn là một đứa trẻ chưa lớn.”

Lộ Dĩ Nịnh ngẩn ra, trái tim trở nên ấm áp.

Cô tự lẩm bẩm: “Cũng chỉ có anh Tinh Chu mãi luôn coi em là trẻ con.”

Nữ sinh nở một nụ cười nho nhỏ với anh, cong đến mắt, cả lông mày và mi mắt cong cong, bên khoé miệng lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.

Đôi mắt nai con như cất giấu ngôi sao, sáng rực rỡ, dịu dàng như nước, càng thêm quyến rũ.

Lập tức chiếu sáng xung quanh.

Bây giờ Trình Tinh Lâm mới biết được, hoá ra đôi mắt yên tĩnh như biển đen kia cũng có ánh sáng.

Mối quan hệ giữa Đường Tinh Chu và Lộ Dĩ Nịnh thật ra cũng rất đơn giản. Chính là anh trai và em gái.

Mẹ của hai người là bạn thời đại học, ở cùng phòng với nhau rồi sau này trở thành bạn thân.

Sau khi kết hôn sinh con, hai người còn sống gần nhau, con của hai người cũng tự nhiên mà chơi chung với nhau.

Cho nên Lộ Dĩ Nịnh và Đường Tinh Chu đúng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.

Đương nhiên là còn có cả Cố Dĩ Trăn.

Kể thêm thì còn một người nữa, đó là em gái của Đường Tinh Chu, Đường Tinh Nhạc.

Bốn người đã từng cùng học chung một nhà trẻ, cả mấy năm tiểu học.

Có thể nói là như hình với bóng.

Sau năm lớp 3, Lộ Dĩ Nịnh chuyển trường, một mình cô đến học tại trường âm nhạc Tân Thành.

Ba người còn lại vẫn tiếp tục ở Thanh Thành.

Bất hạnh là năm đầu tiên ở cấp 2, Đường Tinh Nhạc bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư xương, suốt ngày bị ốm đau nằm trên giường, trị bệnh bằng hoá chất.

Cuối cùng sau 4 năm thì cũng không chịu được nữa.

Sinh mệnh cô mãi mãi dừng lại ở tuổi 14.

Sau này mẹ Đường không thể chấp nhận sự thật rằng con gái mình đã qua đời, nên bà bị mắc bệnh trầm cảm.

Đường Tinh Chu tạm nghỉ học một năm, cùng ba anh ở bên cạnh giúp mẹ điều trị.

Nhưng hiệu quả không tốt lắm.

Cho đến khi lần đó Lộ Dĩ Nịnh đến thăm, mẹ Đường nhận cô là Đường Tinh Nhạc.

Đành phải vậy, Đường Tinh Chu phải nhờ Lộ Dĩ Nịnh giả làm em gái anh để trấn an mẹ mình.

Từ nhỏ mẹ Đường đã yêu thương Lộ Dĩ Nịnh như con gái ruột, cô cũng nguyện ý.

Dần dần bệnh của mẹ Đường cũng khá lên.

Gia đình nhà họ Đường, tất cả tình yêu họ dành cho Lộ Dĩ Nịnh cũng như dành cho Đường Tinh Nhạc.

Đường Tinh Chu cũng đối xử với cô như em gái ruột.

Dần dà quan hệ của hai người cũng vô cùng khắng khít.

Mà lí do chân chính khiến Đường Tinh Chu trở thành người thân ruột thịt của cô chính là –

Ngày Lộ Dĩ Nịnh rạch tay tự sát, là Đường Tinh Chu cứu cô.

Ngày đó cô nằm trên xe cứu thương, lúc sắp đánh mất mạng sống –

Là thiếu niên mặc bồ đồ dính máu đỏ tươi, nắm tay cô, giọng nói khàn khàn:

“Chanh nhỏ, thế giới này đáng để em tồn tại, bởi vì còn rất nhiều người yêu thương em.”

Tác giả có lời muốn nói: Nhật kí của Trình Tinh Lâm

Hôm nay vợ cười với người khác, hừ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp