[Sau khi giúp Mễ Uyên làm xong bài báo cáo, Hạ Y đến phòng y tế vô tình nghe được Phó Quân và Lăng Triết đang nói về tình hình dịch bệnh ở biên giới. Lúc cô đứng bên ngoài, chiếc áo khoác cô mặc vô tình bị gió thổi khiến cho Phó Quân phát hiện ra cô, anh kêu cô vào trong để cô tiện nghe được cuộc đối thoại giữa mình và Lăng Triết. Tình hình ở biên giới có vẻ không ổn, các nhân viên y tế ở đó báo về đã phát hiện ra một loại dịch mới có khả năng ăn mòn trí nhớ, lây qua đường máu và đường nước bọt. Hiện nay bộ y tế vẫn chưa tìm ra được giải pháp loại trừ căn dịch này, họ khuyên mọi người tránh tiếp xúc với những người ở đó và chờ người của chính phủ đến giải quyết.]
[Nghe họ nói xong Hạ Y cũng không vội rời đi, ngồi tại văn phòng của Phó Quân uống vài ngụm nước chờ nghe họ nói tiếp. Nếu người của chính phủ đến cũng mất năm ngày, Lăng Triết đề nghị đến xem tình hình ra sao, Phó Quân từ chối thì Hạ Y liền giơ tay đồng ý với Lăng Triết. Thấy Hạ Y có vẻ hứng thú với công việc lần này nên Phó Quân cũng chấp nhận đến, nhưng cũng không quên căn dặn cô trách tiếp xúc ở cự li gần và không được tách ra khỏi đội. Dự tính ngày mai bọn họ xuất phát đến đó.]
[Hạ Y trở về phòng y tế thấy Trương Kiều đang đánh máy, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi ngồi đối diện Trương Kiều.]
"Ngày mai bọn em tới khu tị nạn, chị muốn đi cùng không?"
"Chị không đi đâu, em cũng đừng nên tới đó."
"Chị có thể nói cho em biết tại sao không?"
[Hạ Y làm nũng xích lại ôm lấy cánh tay Trương Kiều, vẻ mặt hết sức ngây thơ.]
"Chờ một chút chị làm cái này xong sẽ kể em nghe."
"Vâng, vậy em ra ngoài lấy chút đồ ăn cho chị nha."
[Trương Kiều vừa dừng tay, chưa kịp từ chối thì Hạ Y đã rời đi, phòng y tế lại yên ắng như cũ.]
[Mễ Uyên mang một túi đồ ăn đưa cho Hạ Y, sau đó bị Hạ Y kéo luôn vào phòng y tế ngồi.]
"Chị Kiều, chị làm xong chưa vậy?"
"Xong rồi đây, đưa chị một cái nào."
"Đây, chị lấy đi, cứ tự nhiên!"
[Trương Kiều lấy một thanh sô-cô-la, rồi ngồi cạnh Hạ Y]
"Cách đây không lâu, từng có người của bộ y tế tới đó kiểm tra. Nhưng vì chưa nắm bắt được tình hình ở đó nên họ chỉ cử một bác sĩ nam và một bác sĩ nữ tới. Chuyện bất trắc xảy ra, nữ bác sĩ đó bị cưỡng bức, dẫn tới bị ám ảnh tâm lý và đã tự sát vào hai tháng trước. Chuyện này bị chính phủ chôn vùi không cho lan truyền ra ngoài, nhưng vì hai em là người ở đây nên chị mới nói cho bọn em biết. Nếu ngày mai em thật sự tới đó thì nhất định đừng tách ra khỏi Trung đội trưởng."
"Chuyện này chỉ có chị biết thôi hả?"
"Có chị, Chỉ huy trưởng và Trung đội trưởng biết nhưng họ không nói được."
"Nhưng mà sao chị lại biết rõ vậy?"
"Người đó là bạn của chị."
[Trương Kiều dứt lời Hạ Y không nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi nhìn ly nước trên bàn. Một lúc lâu sau Hạ Y mới lên tiếng]
"Rốt cuộc động cơ của bọn họ là gì chị nhỉ?"
"Nếu nói là thèm khát thì cũng không đúng bởi vì ở đó cũng có phụ nữ. Nhưng chị nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được động cơ mà họ làm như vậy."
"Chị còn nhớ hôm đại đội tổ chức lửa trại không, lúc em về trước có gặp một người lẻn vào phòng bọn em, sau khi Phó Quân tra hỏi thì mới biết là hắn muốn mang mầm bệnh đến đây nhiễm cho bọn em."
"Tại sao mình không biết chuyện này?" - Mễ Uyên hỏi lớn.
[Mễ Uyên sốt sắng lên, nắm vai Hạ Y tra hỏi. Hạ Y nhẹ nhàng trấn an Mễ Uyên.]
"Mình không muốn cậu lo lắng."
[Lại quay tiếp tục nghe Trương Kiều nói]
"Nếu thật sự như em nói thì mục đích mà họ làm vậy với nữ bác sĩ kia chắc cũng là để truyền nhiễm cho người của Bộ Y tế."
"Thật sự rất quá đáng, người của chính phủ không giải quyết họ sao?"
"Bọn họ muốn giấu chuyện này nên không làm gì cả."
"Được, em hiểu rồi, ngày mai bọn em nhất định sẽ chú ý cẩn thận. Tạm biệt chị Kiều."
[Đến xế chiều Hạ Y và Mễ Uyên mới rời khỏi phòng y tế, họ đi dạo phía sau đại đội. Mễ Uyên vẫn còn giận vì Hạ Y không nói cho cô biết gì cả, Hạ Y dỗ dành mãi vẫn không hết giận đành phải đồng ý tối nay để Mễ Uyên ôm cô ngủ.]
"Ngày mai mình đi cùng cậu nha?" - Mễ Uyên hỏi.
"Không được!" - Hạ Y dứt khoát trả lời.
"Aaaa, mình muốn đi với cậu!!" - Mễ Uyên vừa nói vừa ôm chặt Hạ Y.
"Ở đó nguy hiểm như nào cậu cũng biết rồi mà."
[Hạ Y nhỏ giọng ôm lấy vai Mễ Uyên, dùng hết vốn từ để an ủi cô bạn thân. Mễ Uyên và Hạ Y trên đường quay về phòng thì bị Lăng Triết ngăn lại, anh để cho Hạ Y rời đi trước và muốn nói chuyện riêng với Mễ Uyên, Hạ Y không lo ngại gì mà giao cô bạn cho anh. Sau khi Hạ Y rời đi Mễ Uyên và Lăng Triết đến bờ hồ phía bên ngoài đại đội.]
"Đi xa vậy sao?"
"Em yên tâm, anh nhất định sẽ đưa em về lại trước khi trời tối." - anh mỉm cười nói.
"Nói chuyện được rồi, đừng có cười như vậy." - Mễ Uyên đỏ mặt quay về phía khác.
"Thế nào? Có phải em thấy anh cười rất đẹp không?"
"Một chút!" - Mễ Uyên né tránh ánh nhìn của Lăng Triết.
"Dẫn em tới xem cái này."
[Nói xong anh kéo Mễ Uyên tới cây cổ thụ nằm gần hồ nước, cái cây to lớn khiến người khác nhìn cũng phải trầm trồ. Phía trên cành cây xuất hiện rất nhiều loại nấm nhỏ sặc sỡ xinh đẹp, chúng nằm ngủ yên dưới cái nắng chiều pha lê.]
[Lăng Triết đưa tay vào túi lấy ra một hộp nhẫn, từ từ quỳ một gối xuống đưa nhẫn lên trước mặt Mễ Uyên rồi nói lời cầu hôn cô. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Mễ Uyên đứng bất động một hồi lâu rồi mới chợt tỉnh lại, Lăng Triết vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô. Mễ Uyên cũng có chút rung động, cô vui vẻ chấp nhận lời tỏ tình của anh. Dưới cái nắng chiều hôm đó họ chính thức trở thành một cặp, cùng nhau quay về với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt.]