Tam Giới Vạn Đạo quyết

chương 1 sống lại


6 tháng


làng Tân Việt, sau núi Bắc Linh

một chiếc xe máy đang chạy vội vàng đi vào sau núi,

trên xe chở bôn người, sau khi dừng xe ba người vội vàng khênh người còn lại, đi vội vàng, mặt có vẻ như là vô cùng sợ hãi, tìm hồi lâu thấy được một cái hố, ba người trực tiếp ném người còn lại, lấy xẻng lấp đất xuống.

"nhanh lên tụi bay" tiếng của người thanh niên ở giữa phát ra.

"ừ" hai người còn lại đồng thanh đáp.

một tên bên cạnh nói.

“đại ca làm như này liệu ta có bị phát hiện không”

"phát hiện cái gì, ta vứt thằng này ở đây còn ai mà phát hiện, với lại nghe nói nơi đây thường hay xuất hiện ma quỷ" tên còn lại nói trên mặt toát ra vẻ khá sợ hãi.

“mày nói rất đúng, tao rất là sợ ma quỷ nên làm nhanh lên”

tên ở giữa vội vàng nói.

Hai tên còn lại nghe vây thấy lạnh sống lưng như có ai đó đang nhìn, dù cho có là ban ngày, cấp tốc lấp đất thật nhanh, vội vàng lên xe nổ máy chạy thật nhanh.

Nhưng lại không biết rằng cảnh này đã bị một người bí ẩn đi qua, vô ý chứng kiến tận mắt.

ở trên xe tên ngồi sau cùng, có thân hình khá béo vội vàng nói, khuôn mặt có vẻ sợ hãi.

"chúng ta chôn thằng Hứa Hải ở đấy liệu có bị phát hiện".

"tao thấy mày hỏi câu này bao lần rồi" tên ngồi ở giữa tức giận nói.

"im lặng hết cho tao". tên lái xe tức giận chửi ầm lên.

Tên này là Triệu Hảo Phú, tên ở giữa là Trắc Văn, tên béo ngồi sau là Trạch Lưu, ba tên đều là học sinh cấp ba Lạng Sơn, là những học sinh ăn chơi chính hiệu, gia đình, vô cùng giàu có, Triệu Hảo Phú là đại ca của hai tên còn lại.

Ở trường khi nhắc đến tên Triệu Hảo Phú, học sinh, giáo viên, đều phải kiêng kỵ, sợ hãi, vì có ông bố làm hiệu trưởng, khiến cho Triệu Hảo Phú, như một tên công tử ăn chơi, không để ai vào mắt trừ bố.

"tên Hứa Hải đấy thật sự là không biết điều giám làm lộ bí mật của tao, cho nên thằng đấy nhất định phải chết" Triệu Hảo Phú lạnh giọng đáp, hai tên còn lại im lặng không hề nói gì.

xe máy chạy cho đến khi trở về thành phố Lạng Sơn.

Dãy núi Bắc Linh, nhiều tin đồn xoay quanh, nghe đồn rằng núi Bắc Linh có nhiều thứ gọi là ma quỷ hoành hành, người lại tro rằng nơi này có tiên nhân khi xưa sinh sống, khiến vua chúa thời xưa lập đền thờ dưới núi.…

ban đêm tiếng gió ào ạt qua những tán cây, tiếng chim, côn trùng, khiến xung quanh nơi đây rùng rợn, 

vô cùng sợ hãi.

bỗng nhiên có một linh hồn bóng đen hai mắt trắng xóa đột nhiên xuất hiện, bay qua đến chố cái hố vừa bị chôn, hai mắt trắng xóa nhìn thẳng vào cái hố hồi lâu, chẳng mấy chốc, nhiều linh hồn tương tự xuất hiện ngày càng nhiều, đây là hồn ma hay quỷ dữ, thật sự là không biết.

Đột nhiên, một cánh tay tự nhiên chồi lên khỏi mặt đất, tiếp theo đó là hai tay, cuối là phần đầu, cảnh này những linh hồn xung quanh nhìn thấy chốc lát tản đi, như chưa ai đến đây, nhìn xung quanh ngơ ngác không thể tin.

"ta không phải đã chết rồi sao, đây không phải là mơ ta đã thật sự sống lại". Hứa Hải thanh âm run rẩy nói.

trong đầu những kí ức của hai linh hồn hòa làm một, não hải như sắp nứt ra.

"A"!

một lúc lâu sau Hứa Hải bình phục lại và rời khỏi hố.

những linh hồn xung quanh sao có thể để Hứa Hải rời đi, từ từ tiến sát gần, một linh hồn lấy bàn tay lạnh buốt, từ từ chạm vào lưng Hứa Hải, sắp chạm vào là lúc trên người Hứa Hải.

"Chỉ là một âm hồn phàm nhân nhỏ bé, cũng dám chạm vào người ta sao".

vừa nói Hứa Hải trên người tỏa ra một uy áp khủng khiếp tỏa ra xung quanh, những linh hồn xung quanh thi nhau biến mất, cùng lúc bàn tay Hứa Hải nắm chặt bàn tay lạnh ngắt, ánh mắt nhìn thẳng vào âm hồn, như một vị thần linh đang nhìn xuống đám phàm nhân sau kiến.

"biến mất cho ta"Hứa Hải trực tiếp bóp tay, âm hồn cả cơ thể dần dần nứt ra.

“oành”

vỡ nát không còn chút gì.

cảnh tượng, làm cho các âm hồn xung quanh, vô cùng run rẩy, sợ hãi, chưa có một ai giết chết âm hồn, 

dù cho có là thầy gì đó, không phải là chỉ làm phép, đuổi đi sao, không thể tưởng tượng nổi.

không để ý xung quanh Hứa Hải dựa theo chí nhớ mơ hồ, trời tối trèo lên khó khăn trên đường đi Hứa Hải nhìn thấy có nhiều ngôi miếu xung quanh, không biết để làm gì, còn nhiều thứ khác , gần sáng Hứa Hải mới lên đến đỉnh núi Bắc Linh.

trên đỉnh núi Bắc Linh thấy một ngôi miếu đổ nát trước mắt, Hứa Hải không trần trừ bước vào trong.

Hứa Hải kiếm một chỗ khá rộng rãi, lấy một ít cỏ dại,

ngồi xuống, lâm vào trầm tư.

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play