06.
Thiếu nữ nhất thời trở nên kinh hoàng, mặt cắt không còn giọt máu khi nghe giọng nói của thú vương:
"Thành thật xin lỗi, thần không biết đây là con mồi của ngài... Bởi trên người nàng ấy cũng không có dấu hiệu".
Nói đến kí hiệu mới nhớ, tôi là người đánh dấu Giang Mục mà, cậu ta làm gì đã đánh dấu được tôi. Cổ Giang Mục cũng không còn thấy kí hiệu màu xanh lục phát sáng ấy nữa, hình như hắn giấu đi mất rồi thì phải.
"Không có dấu hiệu thì sao?" - Giang Mục kéo tôi ra đằng sau rồi đứng chắn trước mặt. Cảm giác bây giờ là ở phía sau lưng cậu ta thì chẳng ai có thể làm tổn thương tôi một chút nào nữa, thật sự khiến người ta ấm áp đến mức muốn tan chảy thành nước.
Giang Mục khẽ xoa đầu tôi:
“Tôi có hứng thú với chị, cho dù không bị đánh dấu, tôi cũng sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai có ý nghĩ muốn chiếm lấy chị.”
Ả ta nghe Giang Mục nói như vậy với tôi thì càng hoảng sợ hơn, vội vội vàng vàng che đi vết thương trên tay, nhỏ mọn cúi đầu: "Dạ, thần sẽ không phạm phải sai lầm này thêm một lần nào nữa."
"Chắc chắn rồi." - Giang Mục quay đầu lại nhìn nàng ta, khí chất của một thú vương uy quyền dần hiện ra, ánh mắt tràn đầy sát khí: "Ta đã nhìn thấy móng vuốt bẩn thỉu của ngươi chạm vào mặt chị ấy. Nếu ngươi khiến khuôn mặt này dính máu, ta đảm bảo sẽ khiến ngươi tan xương nát thịt, đến cả tro cốt cũng không còn".
Thiếu nữ run rẩy, vội quỳ sụp xuống van xin: "Thần xin lỗi, thần thật sự không biết điều này, thần thực sự không dám nữa, ngàn lần không dám nữa..."
"Cút".
Ả ta không cam lòng nhìn tôi, đôi mắt lóe lên tia tức giận.
Trong phút chốc tôi đã nghĩ dáng vẻ này của Giang Mục quả thực cũng có chút đáng sợ, nhưng suy cho cùng thiếu niên trước mặt chỉ đang bảo vệ người của mình, cậu ấy biết bản thân cần làm gì để tôi không bị thương. Cũng coi như là ra mặt trước.
"Chị có sao không?" - Nghe giọng điệu với cử chỉ của Giang Mục là biết chắc hẳn tên nhóc này đang lo lắng cho tôi lắm, cuống cuồng nâng cả cánh tay tôi lên cơ mà.
"Tôi không sao, chỉ bị vài vết thương ngoài da. Không đáng kể."
Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, nét mặt dịu đi, lông mày cũng dãn ra đôi phần: "Vậy là tốt rồi, tôi chỉ sợ chị bị thương quá nặng... dị năng của tôi cũng sẽ bị suy yếu theo... Tôi bị chị đánh dấu mà."
Gương mặt Giang Mục ửng đỏ tiếp lời, rồi hắn kéo tôi vào lòng, ôm chặt như muốn che dấu đi điều gì đó:
"Làm thế nào bây giờ? Hương thơm này của chị nguy hiểm quá, sợ bị người ta cướp mất."
Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả. Một giọng nói vừa ngọt ngào lại nguy hiểm đều đều vang lên bên tai, trong khung cảnh ám muội, hắn chạm nhẹ môi vào cổ tôi. Tôi xác định được rồi, ở bên người như này cũng không thiệt. Awww, cảm giác này khiến tôi muốn xoa tai mềm của hắn quá.
"Được rồi, lần sau tôi sẽ không chạy lung tung như vậy nữa."
"Chị hứa rồi đó, ngoắc tay đi."
Thú vương cũng biết làm nũng à, lại còn biết ngoắc tay. Hành động như vậy chắc chỉ riêng với một mình tôi thôi nhỉ?
Giang Mục rút từ trong túi ra một chiếc vòng ngọc màu xanh lá rồi đưa cho tôi:
"Vòng ngọc này có thể giúp tôi nhanh chóng tìm được chị. Khi nào chúng ta gần nhau thì vòng tay sẽ phát sáng lấp lánh. Chị coi có đẹp không?" - Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng nâng tay tôi lên rồi đeo chiếc vòng vào.
Vòng ngọc chậm rãi sáng lên mang theo là một thứ cảm xúc khác lạ đang chậm rãi bén rễ trong lòng. Tôi thầm cảm ơn thiếu niên, vì tất cả những gì hắn đã làm.
07.
Giang Mục lúc nào cũng bề bộn công việc, có khi nguyên một ngày tôi thậm chí còn không nhìn thấy mặt hắn đâu. Lúc nào có cơ hội gặp mặt thì hắn lại y như rằng dở vẻ mặt ngoan như cún con ra làm nũng tôi, muốn tôi ôm ôm lại còn muốn được xoa đầu.
"Chị gái con mồi, sờ em một cái đi mà"
Trước giờ Giang Mục luôn kêu tôi bằng chị gái con mồi, cũng chưa từng hỏi tôi tên gì. Hắn không tò mò hay sao?
Thật ra tôi vẫn biết từ trước đến nay trong lòng Giang Mục luôn xem thường tôi, tên nhóc này đối tối với tôi cũng chỉ vì lợi ích riêng của bản thân. Cậu ta cần phải đảm bảo rằng tôi luôn an toàn mục đích là để không ảnh hưởng đến dị năng của chính mình.
Còn về phần những người xung quanh tôi, họ đều được Giang Mục sắp xếp đầy đủ, nào là vệ sĩ lẫn hầu gái, ai nấy cũng đều gọi tôi là Vương phi.
Thế mới thấy tôi đã đủ thỏa mãn rồi, dẫu sao dị năng cũng chẳng có, có người để dựa vào cũng không tệ.
Giang Mục sợ tôi chơi một mình sẽ nhàm chán, cố ý tìm người tạo hẳn một vườn hóa đằng sau pháo đài để đảm bảo an toàn cho tôi thăm thú hằng ngày. Quanh đi quẩn lại ngày nào cũng tưới tắm chăm sóc chúng cũng khiến tôi có niềm vui, lâu lâu ngắm nhìn dàn phi thuyền lướt trên bầu trời thú vị lắm.
Cho đến một ngày, vườn hoa của tôi lại xuất hiện một vị khách không người.
Tôi chỉ dám lặng lẽ đứng một bên nhìn hắn nhẹ nhàng vuốt ve đóa bách hợp, ngắm nhìn từng cánh hoa một cách đầy ôn nhu, từ thần thái đến ngoại hình, mái tóc gọn gàng cùng gọng kính tinh xảo cũng đủ để thấy hắn là một người tri thức, lịch sự và nho nhã.
"Xin kính chào, vương phi điện hạ." - Hắn thấy ta liền khẽ mỉm cười, ngay cái thời khắc ấy đến cả vẻ đẹp của bách hợp nở rộ xung quanh cũng kém đi mấy phần.
Nhan sắc người này như thể xé truyện bước ra, đẹp đến nao nức lòng người.
"Xin chào... Cho hỏi ngươi là?"
"Thần có trách nhiệm giúp người làm quen với các việc trong nước. Vương phi, cứ gọi thần là Ứng Thư."
Ứng Thư? Nghe nói hắn là tướng quân cấp một đã về hưu, tuy nhìn rất hiền lành nhưng về mặt mưu lược và thủ đoạn giết chóc, cũng không hề thua kém Giang Mục. Quả là không thể nào nhanh ẩu nhìn mặt mà bắt hình dong được. Tâm cơ của người này ắt cũng không nhỏ.
Hắn đối với cuộc sống khô khan của tôi cũng có ích, một làn gió mới thổi chút sắc thái.
Ứng Thư rất ôn nhu, phải nói rằng hắn đối với tôi dịu dàng vô cùng, đôi khi cũng hài hước, pha trò đủ thứ để làm tôi cười. Bình thường tôi không chỉ được biết thêm về đất nước đầy quy định và luật lệ này ngược lại hắn kể đủ thứ chuyện trên trời dưới biển rất thú vị.
Tôi đối với hắn, có vẻ rất hợp cạ.
Có một ngày, Ứng Thư mang đến cho tôi một cành hoa hồng.
"Trước thần có nghe vương phi nói rằng ở thế giới của người, hình như hoa hồng mang một ý nghĩa rất đặc biệt thì phải."
Tôi đỏ mặt, tôi chỉ đại khái nói qua rằng hoa hồng là biểu tượng của tình yêu... nhưng bây giờ hắn lại đem nó tặng cho tôi. Như vậy là có ý gì chứ?
"Xin vương phi đừng hiểu lầm, thần chỉ đơn giản cảm thấy khu vườn này được xây cho người lại không có loại hoa mang ý nghĩa đặc biệt này."
"Nếu như vương phi cảm thấy quá đường đột và không thoái mái thì cho thần xin lỗi."
Tôi vội xua tay: "Không, không có chuyện như vậy đâu. Tấm lòng của ngươi ta xin nhận. Nhân tiện hôm nay đầu bếp làm bánh pudding, ngươi có muốn nếm thử không?"
Vừa dứt lời, người hầu gái đã mang pudding lên, Ứng Thư thuận theo tôi mà ngồi xuống phía đối diện.
Hai chúng tôi ngồi thao thao bất tuyệt về việc trồng hoa hồng phải chú ý điều gì, rồi còn cả những phương pháp trồng nữa. Mấy ngày nay tôi đọc nó phát chán lên rồi, còn nói với Ứng Thư rằng nếu trồng thành công sẽ mở rộng diện tích, khai hoang ở vùng đất phía Bắc. Chắc chắn tôi sẽ biến nó thành một vườn hoa hồng tuyệt đẹp.
Tôi cứ như vậy vừa nói vừa cười đùa với Ứng Thư mà không để ý đến nét mặt Giang Mục ở đằng sau đã đen sì như đít nồi.
"Ứng Thư thượng tướng, phụ thân đích thân nhờ ngươi dạy dỗ quy tắc cho vương phi, ngươi cho rằng địa vị của mình có xứng đáng ngang hàng với nàng không?”
08.
Ứng Thư nhìn tôi với ánh mắt ôn hòa, chậm rãi đứng dậy: "Điện hạ, thần không muốn người hiểu lầm. Ngoài thân phận là thầy, thần với vương phi còn là bạn"
"Bạn?" - Giang Mục khinh thường hừ một tiếng với vẻ đầy hoài nghi: "Người như ngươi nàng ấy không cần."
Giang Mục quay sang nói với tôi với giọng điệu của một kẻ hiếu thắng: "Phải không? Tôi cùng chị sống chung vẫn hạnh phúc mà? Chị cảm thấy thế nào?"
Tôi đã nhiều tháng nay không gặp được Giang Mục, một mình lủi thủi ở cái chốn xa lạ này cũng đủ khiến tôi cảm thấy buồn tủi phát khóc, duy chỉ có Ứng Thư ở đây và nói chuyện với tôi. Cũng vì lẽ này mà bản thân cũng không muốn Ứng Thư bị tổn thương bởi câu nói này của Giang Mục.
"Tôi với Ứng Thư chỉ là bạn."
Không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, sắc mặt Giang Muc âm trầm đến đáng sợ:
"Coi như đây là lần cuối cùng hai người tụ tập. Ứng Thư thượng tướng, đã đến lúc ngươi nên rời đi. Tôi sẽ xin phụ thân chỉ thị tìm một người có trình độ cao hơn để dạy lễ nghi cho công vương phi."
Ứng Thư nghe xong thì quay sang nhìn tôi một cái: "Được, cứ cho là ta đã vượt quá thân phận mình, mong điện hạ không làm khó vương phi."
Giọng Ứng Thư có đôi phần hơi thất lễ.
Giang Mục không cho bất kì một ai ở lại trong vườn nữa... Hiện tại chỉ có tôi cùng hắn, bầu không khí trở nên rất ngượng ngùng.
"Chị... trên người chị tỏa ra hương của rắn độc." - Hắn cúi xuống sát người ta với một sự áp lực bao trùm lấy tôi. Áp lực từ một vị vua cùng đôi mắt đỏ ngầu khiến tôi vô thức trở nên sợ hãi: “Giang Mục, đừng làm vậy.”
"Nhưng, em cũng biết ghen mà, chị là của em, sao cơ thể lại có mùi giống người khác như vậy chứ?"
Trong mắt hắn tràn đầy bất bình, giống như một con mèo con bị bắt nạt lại vừa giống như kẻ chiếm hữu và nguy hiểm vừa nãy không phải là hắn.
Dường như cũng cảm thấy mình làm tổn thương Giang Mục nên đành phải sờ sờ tai hắn trấn an:
"Xin lỗi mà... tại lâu quá rồi không thấy cậu, cậu cũng không muốn nói chuyện với tôi. Suốt thời gian đó chỉ có Ứng Thư là chịu cùng tôi nói chuyện phiếm."
"Chị không muốn biết mấy ngày qua em bận bịu cái gì sao? Không tò mò?" - Giang Mục kéo tôi vào trong lòng hắn.
"Em chuẩn bị hôn lễ, hôn lễ của chúng ta."
09.
"Em muốn cưới chị vào ngày em chính thức trở thành Thú Vương và tuyên bố chị là vợ em, được không…”
Hắn hơi nghiêng đầu, hai má ửng hồng, tim đập nhanh như thể đang mong chờ một câu trả lời mà trong lòng mình thắc mắc bấy lâu.
Tôi xoa xoa tai hắn, tỏ ý cười: "Được."
Giang Mục ôm tôi chặt hơn nữa, một cái ôm đầy chiếm hữu: "Lễ phục em đã cho người chuẩn bị, theo em, em dẫn chị đi."
Hắn vui vẻ như một con mèo lớn rồi kéo tôi về phía căn phòng được thiết kế riêng. Khi tấm màn mở ra, bảy tám kiểu váy khác nhau chậm rãi hiện ra trước mắt tôi. Hình ảnh gấm vóc đắt đỏ khiến tôi hơi choáng, phải chăng đây là sức nặng của đồng tiền?
"Không biết chị thích kiểu nào... em dứt khoát làm mấy mẫu. Nhưng chị có thể mặc chúng vào những dịp khác nhau. Chị có thể mặc bất cứ loại nào chị muốn..."
"Giang Mục, cậu chuẩn bị những thứ này trước... không sợ bị tôi từ chối sao?" - Tôi nhéo nhéo mặt Giang Mục.
Con hổ trắng lớn này coi thế mà cũng mềm mềm, nói không ngoa chứ tôi thấy đây đích thị là bánh bao nhỏ. Mặt hắn xịu xuống, vẻ hời dỗi chu chu mỏ: “Em không quan tâm, chị là của em. Cho dù có phải bắt cóc chị thì thì chị vẫn là vợ em.”
Tên nhóc này, sắp cưới rồi mà vẫn xưng chị em, cách xưng hô này khiến tôi cười không ngớt. Như kiểu mình chăm con nít vậy.
“Chị thích cái nào?” Hắn nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.
Tôi dừng lại trước một chiếc váy cưới được may rất tinh xảo, trăm viên kim cương tinh xảo lấp lánh dưới ánh sáng cùng tấm lụa sang trọng trong tay tôi kết hợp lại như dải ngân hà đang chảy.
"Thử xem, hửm?" - Chẳng biết từ lúc nào Giang Mục đã đuổi những người xung quanh ra ngoài, hắn vòng tay qua eo tôi từ phía sau ghé vào tai tôi thì thầm. Da mặt tôi vốn đã mỏng, việc tiếp xúc gần với bầy không khí như này khiến mặt tôi đỏ bừng như lửa đốt, vội ôm chiếc váy cưới trong tay rồi chạy vào phòng thử đồ.
Trong lúc đang cố gắng kéo khóa sau lưng lên, một bàn tay lạnh chạm nhẹ vào sống lưng khiến tôi rùng mình. Hành động của Giang Mục rất dịu dàng, giúp tôi vén tóc sang một bên và kéo khóa váy.
"Chị... em cũng muốn đánh dấu chị."
Giọng hắn trở nên nũng nịu, ôm eo tôi như một cậu bé nghịch ngợm không chịu buông: “Em muốn trải nghiệm trước đêm tân hôn, có được không?”
10.
Tôi với tình trạng kiệt sức được hắn bế ra ngoài. Tên ranh mãnh này ấy thế mà vẫn còn nở nụ cười trêu tôi làm tôi ngại đỏ mặt.
"Mới vừa rồi... biểu cảm của chị đáng yêu thật."
Nghe có tức không cơ chứ tên nhóc này, chắc chắn là chán sống rồi. Tôi tức đến mức đấm cho hắn vài phát vào ngực. Đang động thủ thì khóe mắt nhìn thấy hai thợ máy váy bước vào thì tôi mới tha, vội lấy tay che "dấu vết trên cổ".
Thủ phạm gây ra nhìn tôi như vậy thì khóe miệng càng lúc càng cười ranh hơn, ánh mắt di chuyển dần phía dưới. Tôi tưởng hắn sẽ định bạo đến mức nào, chỉ giúp tôi che vệt "nước" trên váy rồi đi về phía phó may.
Hành động vừa rồi của vị Thú vương đây khiến tôi không nói nên lời, đầu óc của tôi thực sự không thể ứng phó mọi thứ mang được như vậy để kịp với tốc độ của hắn.
Đám thợ may nhìn thấy Giang Mục tiến tới thì vội cúi chào với vẻ sợ hãi, chắc hẳn người này cũng uy vô cùng. Không như lúc ở với tôi, một nhóc con thích làm nũng lại còn ranh ma.
"Dạ thưa không biết điện hạ có không hài lòng..."
Chưa kịp nói dứt lời thì Giang Mục đã mặt lạnh kéo tôi lướt qua: "Không hài lòng, trong vòng nửa tháng nữa ta muốn thấy sự thay đổi mới. À còn ngực, ta không cho phép lộ quá nhiều như vậy."
Hứ, ai là người vừa một mực đành hanh nói chị mặc váy này đẹp lắm, mê lắm cơ mà sao đòi đổi?
Mãi đến khi quay lại phòng ngủ, tôi mới buông bàn tay đang ôm chặt lấy cổ mình ra. Giang Mục đẩy ta xuống giường, nhóc này nhìn thế mà cũng khá...
"Chị xấu hổ?"
"Hỏi thừa."
Tôi cố gắng quay mặt sang một bên để né tránh ánh mắt hắn nhìn thẳng vào tôi, bàn tay kia di chuyển đến khuôn mặt tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt Giang Mục.
Ngôn Tình Cổ Đại"Nếu là thói quen thì sẽ không xấu hổ nữa... chị có muốn thử một..."
Không kịp đợi hắn nói xong tôi phải đẩy vội đầu hắn ra. Trẻ tuổi thể lực tốt thật, người già như tôi không thể theo kịp nữa rồi.