Cố Triều buông chuột, đưa tay lên giữ tai nghe.
Giọng nói truyền đến tai không còn quá nặng và từ tính hơn so với video phỏng vấn trước đây, bây giờ có vẻ lưu loát lành mạch hơn rồi.
Nhưng vẫn còn có thể nhận ra là Age, năm đó được gọi là nam thần đại diện cho những người mập, là một chàng trai đẹp trai hơi mập một xíu.
Điều khiển Yuumi đến ăn bùa xanh, Cố Triều gõ chữ trả lời: “Cảm ơn anh.”
"Không có chuyện gì." Tuế Hàn lạnh nhạt trả lời, liếc qua kênh chat.
Có người nhận ra giọng nói của anh, điên cuồng spam tên Age trên kênh chat.
Anh thấy hơi khát, cầm ly nước uống một ngụm, nhẹ nhàng tắt phần mềm livestream.
Vũ Ca đưa máy tính bảng qua, đưa cho Cố Triều nhìn màn hình livestream tối đen: “Không thích liền tắt livestream, Age vẫn rất tùy ý.”
Đôi mắt đào hoa cong cong lộ ra ý cười của Cố Triều: “Anh ấy vẫn như vậy.”
Lúc ấy Cố Triều vẫn còn đi học, thỉnh thoảng sẽ xem một vài video về Liên Minh Huyền Thoại, mỗi khi nhìn thấy video của Age, nhìn xuống bình luận đều là “Tại sao người này lại kiêu ngạo thế?”
Có người còn PTS anh ấy thành tướng đường trên trong liên minh: Dr. Mundo, cuồng nhân xứ Zaun. Dòng chữ bên dưới biểu cảm của Dr. Mundo: Age thích đi đâu thì đi, Age mạnh hơn bạn rất nhiểu, Age chỉ xem bạn là cô gái mới lớn…
"Cố tổng, cậu có muốn thêm wechat của Age không?" Vũ Ca hỏi, “Chúng ta mất nhiều tiền như vậy không đơn giản chỉ chơi một ván game.”
"Ừm, thật ra tôi chi nghĩ như vậy." Cố Triều nói.
Vũ Ca: “...Cố tổng, tại sao chúng ta phải phí nhiều tiền như thế?”
Cố Triều chống mà nghĩ: “Đợi xong ván này, tôi đi hỏi anh ấy.”
“Đúng rồi, hẹn Viên Bình Dã giúp tôi, tôi có chuyện muốn tìm hắn.”
“Được.”
Trong trò chơi, Tuế Hàn đại sát bốn phương, không đến nửa tiếng đã xong trận.
Thoát giao diện bảng tỷ số, trở về phòng tổ đội, anh nhìn thời gian phía bên phải dưới góc màn hình, mở mic hỏi: “Chơi nữa không?”
Vẫn còn ba tiếng nữa mới đến thời gian hẹn với bác sĩ Phương, anh vẫn có thể chơi được hai ván.
Triều Triều là đồ ăn hại ham chơi: “Anh phải off à?”
“Ừm, không muốn livestream nữa, nếu chơi chưa đủ tôi có thể chơi với cậu hai ván nữa.”
Triều Triều là đồ ăn hại ham chơi: “Tôi có thể add wechat của anh không?”
Tuế Hàn ngẩn người.
Anh mở khóa màn hình, mở wechat lên, ngón cái ấn vào thông tin cá nhân. Chỉ có gần ba mươi người bạn, một nửa trong số đó không nhớ đã kết bạn khi nào.
"Được, gửi số wechat của cậu cho tôi." Tuế Hàn nói.
Ở trên khung chat xuất hiện dãy số, anh nhập dãy số, nhìn thấy thông tin cá nhân của đối phương.
Mục tên để trống, chỉ có biểu tượng mặt trời ở bên cạnh, cột bên cạnh là giới tính.
Nam?
Tuế Hàn nhìn sang avatar của đối phương.
Ảnh chụp có kiến trúc như ở nước Anh, trên đường phố có rất ít người đi bộ. Nhìn vào sẽ thấy một chàng trai mặc áo sơ mi, đang cầm ô trong suốt che mưa, mái tóc màu vàng che khuất đôi mắt đào hoa, cười rất tươi, hình như là con lai.
Bức ảnh quá đẹp, giống ảnh mạng hơn là ảnh của người thường.
Bấm vào nút kết bạn, Tuế Hàn nói:
“Ảnh của cậu đẹp thế.”
Triều Triều là đồ ăn hại ham chơi: “Tôi cũng thấy thế!”
Không đến hai giây, lời mời kết bạn đã được đồng ý. Tuế Hàn đặt biệt danh cho người bên kia, thì nhận được tin nhắn của đối phương.
Triều Triều: “Buổi chiều tôi có việc nên không chơi được.”
“Có gì thì nói trên wechat.”
Kèm theo sau là emoji hình trái tim.
Tuế Hàn nhếch môi cười, trả lời "Được", sau đó tắt trò chơi.
Hai giờ sau, anh mặc áo sơ mi, bên ngoài là áo len xám, mặc chiếc quần jean màu xanh nhạt đã giặt đến trắng bệch, ra khỏi nhà.
Quần áo mua năm ngoái, bây giờ mặc trên người đã quá rộng, nhìn rất là kỳ cục.
Xắn tay áo lên, Tuế Hàn đeo khẩu trang màu đen, che mặt bị gió thổi đến đau rát.
Cùng lúc đó, Cố Triều đặt ly cà phê bằng sứ xuống bàn làm việc, sau đó ngồi xuống ghế sopha bằng da: “Huấn luyện viên Viên.”
Viên Bình Dã hơi khép nép, xoa tay hỏi: “Cố tổng tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tôi nhớ ngày trước anh là huấn luyện viên của Age, nghe nói anh ấy do anh phát hiện ra đưa vào con đường tuyển thủ chuyên nghiệp.”
Yên lặng một lúc lâu, Viên Bình Dã mới gật đầu trả lời: “Ừm, Age...Là một thiên tài hiếm có.”
“Có thể nói chuyện của anh ấy cho tôi được không?”
"Để làm gì?" Viên Bình Dã nhìn Cố Triều, “Mấy hôm trươc tôi nghe người BKC nói, cậu ấy đã ký hợp đồng với Lemon TV, cậu muốn điều tra cái gì?”
"Cứ xem như là sở thích cá nhân của tôi đi." Cố Triều nói tiếp, “Age là tuyển thủ tôi yêu thích.”
Trước khi ký hợp đồng với LR, Viên Bình Dã đã từng nghe nói đến ông chủ trẻ.
Trước đây, cậu học ở nước Anh, rất thích chơi game, đã từng nghĩ đến việc làm tuyển thủ chuyên nghiệp, bị người nhà cắt đứt nguồn trợ cấp. Nửa năm trước mới quay về tiếp nhận công ty của gia đình, sau đó mua lại đội tuyển Chạy một vạn năm. Còn đồng ý chi thêm tiền để ký hợp đồng với Viên Bình Dã và hai tuyển thủ khác, chứng minh ông chủ này có hiểu biết nhất định về LPL.
"Nhưng mà, Age đã giải nghệ rồi." Viên Bình Dã nói.
Để bảo vệ anh, hắn không nói cho Cố Triều biết mình có thông tin liên lạc của Tuế Hàn, buổi sáng vẫn nhắn tin cho anh.
"Tôi muốn anh ấy gia nhập LR." Cố Triều nói, “Ngày hôm qua thi đấu showmatch, tôi có chơi cùng với Age, tôi thấy phong độ của anh ấy không bị giảm sút.”
Viên Bình Dã ngạc nhiên, cúi đầu không nói gì.
Nửa tiếng trước, Age đẫ đến phòng khám tâm lý.
Lúc đến vừa vặn không có ai, bác sĩ Phương gọi anh vào, đứng dậy pha một lý trà nóng: “Đến sớm thế, cậu ngồi đi.”
“Vâng.”
“Cậu gầy rất nhiều, tôi suýt nữa đã không nhận ra.”
Tuế Hàn xắn ống tay áo len rộng thùng thìng lên, ngồi xuống ghế sopha: “Suýt nữa tôi cũng không nhận ra.”
Bác sĩ Phương đánh giá anh, nói: “Nhìn tinh thần của cậu khá tốt, gần đây ngủ có ngon không?”
“Vẫn hay giật mình, tỉnh dậy rất sớm.”
Dừng lại một chút, Tuế Hàn nói tiếp: “Nhưng so với năm ngoái thì tốt hơn nhiều.”
"Một năm trước, chúng tôi đồng ý để Age rời đi." Viên Bình Dã thở dài, lưng hơi cúi xuống, “Bản thân Age rất kiêu ngạo, nhưng cậu ấy không biểu hiện ra bên ngoài như vậy. Khi tôi mới gặp cậu ấy, cậu ấy chỉ ở độ tuổi học sinh cấp ba...”
"Vẫn nằm mơ sao?" Bác sĩ Phương hỏi.
"Ừm." Tuế Hàn nhắm mặt lại, hàng lông mi dài hiện rõ trên là da trắng bệch.
“Thỉnh thoảng sẽ mơ đến chuyện ngày trước, mơ thấy huấn luyện viên, đồng đội, cả khi tôi đang còn thi đấu.”
Viên Bình Dã: “Năm đó đẻ theo đuổi con đường tuyển thủ chuyên nghiệp, Age phải rời gia đình đến thành phố xa lạ, không có người thân để dựa vào. Khi đến câu lạc bộ, tôi và dự bị Viên Hạo chăm sóc cậu ấy, vì thế Age rất tin tưởng chúng tôi.”
“Nhưng không ngờ Viên Hạo lại làm chuyện đó.”
Cố Triều nhíu mày: "Hắn ta đã làm gì?".
“Hắn mượn rất nhiều tiền của Age, sau đó liền bỏ trốn, Cũng không biết hắn vay tiền trên mạng khắp nơi ở đâu, nhưng người đứng tên lại là Age. Mỗi ngày có rất nhiều người gọi điện đến tìm cậu ấy để đòi nợ.”
Viên Bình Dã cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau để lên đầu gối: "Ở khoảng thời gian đó, ông nội của Age bị bệnh nặng, cần một số tiền rất lớn để điều rị, cậu ấy không biết kiếm ở đâu, hoảng đến độ quỳ xuống cầu xin từng người trong đội giúp đỡ...Khi đã gom đủ tiền, lúc trên đường về quê, người nhà thông báo đến câu lạc bộ, ông nội đã mất rồi.
Sắc mặt Cố Triều thay đổi.
“Sau một tuần, Age mới từ quê lên. Chúng tôi rất lo, nhưng biểu hiện của cậu ấy rất bình thường, không ai biết cậu ấy luôn nhốt mình trong phòng khóc, không đêm nào là ngủ yên.”
“Nếu không phải phát hiện rong ngắn kéo có thuốc, chúng tôi cũng không biết cậu ấy đã đến gặp bác sĩ tâm lý.”
Tuế Hàn dựa lưng vào ghế sopha, ngửa đầu lên nhìn trần nhà.
Lúc đầu anh đến một phòng khám tâm lý để chẩn đoán. Bác sĩ chẩn đoán anh bị trầm cảm, kê cho anh một hộp thuốc esxitalopram, đề nghị anh đến bệnh viện chuyên khoa về tâm thần để kiểm tra toàn diện.
Sau khi hoàn thành một loạt bài kiểm tra ở bệnh viện tâm thận địa phương, anh nhận được báo cáo cho thấy dị thường về não, và chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm.
Mức độ nghiêm trọng ra sao bác sĩ không nói rõ, có vẻ để người bệnh có tâm lý điều trị thật tốt. Bác sĩ chỉ nói với anh, bệnh trầm cảm khá phổ biến, theo lời bác sĩ dặn dò uống thuốc, kiểm tra định kỳ, vẫn sinh hoạt bình thường, không cần áp lực bản thân.
Viên Bình Dã: “Age vẫn cười nói bình thường, có thể nói chuyện với chúng tôi, nếu là bình thường, không ai nhận ra cậu ấy bị bệnh. Khi uống thuốc sẽ có tác dụng phụ, ngoại trừ kén ăn, ngủ nhiều hơn, thỉnh thoảng sẽ đau lưng, run tay...Buổi đấu tập hôm đó, Age đã phạm một lỗi nghiêm trọng, vốn dĩ có thể hạ gục đối phương nhưng lại bị gϊếŧ ngược.”
“Age nói với tôi, cậu ấy không thể thao tác kỹ năng ổn định nữa.”
Để tránh tác dụng phụ của thước, Tuế Hạn tự quyết định dừng thuốc, dẫn đến tình trạng bệnh nghiêm trọng hơn, hoàn toàn mất kiểm soát.
Một năm trước, lần đầu anh đến phòng khám, cũng ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng như này.
“Thỉnh thoảng uống thuốc, tình trạng sẽ tốt hơn một chút, có thể nói chuyện với mọi người. Nhưng khi phát bệnh, tôi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực, không tập trung được, tinh thần rất khó chịu, không muốn nói chuyện, chỉ muốn nằm trên giường.”
“Mọi người xung quanh rất cẩn thận, chỉ sợ nói sai sẽ kí©h thí©ɧ tôi...Tôi không muốn họ phải sống mệt mỏi như vậy.”
Đến phòng khám tâm lý, Tuế Hàn tưởng mình sẽ nhận được lời tư vấn của bác sĩ, nhưng trong toàn bộ quá trình, bác sĩ phương thích lắng nghe hơn.
Như vậy cũng tốt.
Hôm đó vừa dịp đến tết Dương lịch, rời khỏi phòng khám tâm lý, anh thấy đèn đuốc trên đường sáng trưng. Không được bắn pháo hoa trong thành phố, chỉ có đèn LED trên các tòa nhà cao tầng đang chạy thành hình pháo hoa.
Bác sĩ Phương nói với anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Năm mới vui vẻ, không có gì phải buồn hết.”
Viên Bình Dã: “Tư đó về sau, Age bắt đầu tự ti, người thân gần gũi với mình qua đời, không thể làm gì được, lúc đấu tập phạm lỗi liên tục, rất có thể đánh mất chiến thắng của đội khi thi đấu. Nhìn cậu ấy như vậy, tôi nhịn không được tức giận, bản thân Age không thể điều hòa được cảm xúc của mình...nhưng chúng tôi không nỡ trách cậu ấy.”
Cố Triều cúi đầu, uống một ngụm cà phê, nhưng cậu không hề chạm vào cà phê trong cốc.
Không ai lên tiếng nữa, phòng làm việc trở nên im langwk.
"Tôi mất nửa năm để chấp nhận bản thân mình không còn nổi bật nữa." Tuế Hàn thổi cho trà nguội bớt rồi uống một ngụm nhỏ, từ từ nói, “Bây giờ tôi đã quen dần với việc sinh hoạt một mình, nửa tháng trước tôi đã ký hợp đồng livestream, mỗi ngày phải livestream đủ bốn tiếng.”
Bác sĩ Phương gật đầu, mỉm cười nói: “Con trai tôi cũng rất thích xem livestream game, cậu có thể tiết lộ kênh của mình được không?”
Tuế Hàn không cần thận làm nước trà rớt ra ngoài, lấy khăn giấy ra lau áo len, nói: “Vào Lemon TV tìm tên Loser.”
Bác sĩ Phương sửng sốt một chút, hỏi: “Tại sao lại lấy cái tên này?”
"Ừm, chỉ là tên bài hát mà thôi." Tuế Hàn nói.