Tống Nam Chi thở dài đáp:
"Mẹ, cho dù mẹ muốn con kết hôn nhưng cũng không thể giới thiệu cho con mấy người kỳ lạ đó chứ?"
Tống Minh Hồng nghe vậy sửng sốt, hỏi: "Sao vậy? Người ta không tốt sao?"
Tống Nam Chi ngồi xuống sô pha, nhấc bình nước trên bàn rót một ly, sau đó mới nói:
"Ngồi ở đó hai tiếng quả thực tàn phá tinh thần của con."
Tống Minh Hồng không khỏi nhíu mày hỏi:
"Khoa trương như vậy sao?"
Tống Nam Chi cẩn thận kể lại buổi xem mắt cho mẹ nghe, kể tên công tử bột khoe khoang gia đình mình như thế nào, ai làm quan ở đâu, ai buôn bán ở đâu, trong nhà có bao nhiêu tài sản bao nhiêu bất động sản, trong ga ra có bao nhiêu xe sang trọng...
Tống Minh Hồng nghe xong lại nhíu mày, tỏ vẻ không tin lắm.
"Không đáng tin như vậy sao? Mẹ nghe người giới thiệu nói cậu ta cũng không tệ mà."
"So với miêu tả của con còn không đáng tin hơn nhiều cho nên mẹ đừng ép con đi xem mắt nữa có được không, chẳng lẽ mẹ chưa từng nghe người ta nói qua sao, đàn ông ưu tú sẽ không đi vào thị trường xem mắt."
Tống Nam Chi muốn nhân cơ hội này gạt đi ý nghĩ muốn cô đi xem mắt của mẹ.
Tống Minh Hồng không vui nhìn Tống Nam Chi, nói:
"Con còn không biết xấu hổ, nếu con sớm để chuyện kết hôn trong lòng, mẹ đây cần phải tìm mọi cách sắp xếp cho con xem mắt sao? Trước đây mỗi lần dẫn con ra ngoài xã giao con đều không đi, bây giờ biết người đàn ông ưu tú không dễ tìm rồi đúng không?"
Tống Nam Chi vốn muốn nhân cơ hội gạt đi ý nghĩ của mẹ, không ngờ tới ngược lại bị mắng một trận, cô cảm thấy không có ý nghĩa nên đứng dậy đi lên lầu.
Tống Minh Hồng nhìn Tống Nam Chi, nghiêm túc nói:
"Con đừng hòng trốn, người này không được thì người kế tiếp, chắc chắn sẽ tìm được.""
Tống Nam Chi vừa tới chân cầu thang đột nhiên dừng lại, cô xoay người thương lượng với mẹ.
"Mẹ muốn con tiếp tục xem mắt cũng được, nhưng mẹ phải để con tiếp tục làm việc."
Tống Minh Hồng nhìn Tống Nam Chi, không cho phép thương lượng.
"Con đừng nghĩ chuyện làm việc nữa, ngay từ đầu mẹ đã không đồng ý cho con vào làng giải trí, con tùy hứng hồ nháo nhiều năm như vậy đủ rồi, bây giờ không còn nhỏ, từ nay về sau không được đặt chân vào làng giải trí nửa bước."
"Con đừng nghĩ chuyện làm việc nữa, ngay từ đầu mẹ đã không đồng ý cho con vào làng giải trí, con tùy hứng hồ nháo nhiều năm như vậy đủ rồi, bây giờ không còn nhỏ, từ nay về sau không được đặt chân vào làng giải trí nửa bước."
"Mẹ!"
"Được rồi! Đừng lãng phí nước bọt, chuyện mẹ quyết định có khi nào thay đổi."
Tống Minh Hồng nói xong cũng rời ghế tiến vào thư phòng.