Sau Khi Người Đại Diện Được Ảnh Đế Sủng Lên Hotseach

Chương 1: Tư cách


6 tháng


“Các khán giả đang xem vừa mới đây giải thưởng Kim Hổ lần thứ 37 đã mở màn tôi đang ở cửa của đài truyền hình, mọi người có thể nhìn thấy chung quanh tôi tất cả đều là phóng viên.”

Trên bàn phát ra âm thanh của một nữ phóng viên đang kích động, cô đem microphone đưa ngay bên cạnh mình một nam phóng viên: “Xin hỏi bạn phóng viên này canh giữ ở đây là muốn phỏng vấn vị nào đoạt giải?”

Nam phóng viên sửng sốt không nghĩ rằng sinh thời đến giờ sẽ có người phỏng vấn, sau vài giây tự hỏi thì trả lời: "Đương nhiên là Cố Tinh Dã, tôi #%&@.”

Câu nói kế tiếp đã bị bao phủ bởi một loạt tiếng hét chói tai, màn ảnh đột nhiên bắt đầu đung đưa mơ hồ có thể bắt giữ được một gương mặt có góc cạnh rõ ràng.

"Bang" một tiếng đập lên bàn.

"Cậu có nhìn thấy." Tề Hạng Minh xoa thái dương nhìn về phía người đối diện.

Lạc Tê hướng đôi mặt xinh đẹp với ánh mặt đầy bất đắc dĩ về phía Tề Hạng Minh: "Đương nhiên." 

Đâu có mù.

“Lạc Tê, cậu chính là người đại diện kim bài của công ty chúng ta, đối với Cố Tinh Dã có cái nhìn như thế nào.”

Ngón tay thon dài của Lạc Tê tùy ý đan vào nhau đặt trên đùi: “24 tuổi, ảnh đế trẻ tuổi nhất, con trai trưởng của Cố gia ở Lạc Thành, gia cảnh tốt, diện mạo tốt, kỹ thuật diễn tốt.”

Lạc Tê đánh giá một cách có lệ, rốt cuộc thì tùy tiên tìm kiếm trên mạng đều là những từ đó.

Nhưng mà Tề Hạng Minh vẫn tự động đem những lời này xem thành Lạc Tê lời nói đều từ tận đáy lòng.

Hắn kích động mà đập phách một cái xuống bàn, không quan tâm mà mở miệng: “Thật tốt quá! Chị Mẫn lập tức phải nghỉ hưu tôi muốn cậu sẽ là người dẫn dắt hắn.”

Trong văn phòng yên lặng 2 giây, Lạc Tê chỉ phong thư màu trắng đặt trước mặt Tề Hạng Minh: "Tề tổng ngài hẳn sẽ không quên rằng hôm nay tôi đến công ty là từ chức đi."Tề Hạng Minh đứng lên, khuôn mặt vẫn luôn không có cảm xúc gì xuất hiện một vết rách.

“Lạc Tê thật không dám dấu, tháng sau Tinh Dã hiệp ước liền đến kỳ hạn, không cần tôi nói cậu cũng biết năng lực hút tiền của cậu ta như thế nào.”

Tề Hạng Minh nói: “Trước ta thông qua tiểu Mẫn hỏi qua ý định của cậu ta, cậu ta nói muốn độc lập ra ngoài thành lập phòng làm việc riêng.”

Lạc Tê không chút nào để ý gật đầu: “Người trẻ tuổi, có theo đuổi sự nghiệp là chuyện tốt.”

Trong miệng đang trà thiếu chút nữa phun ra: “Hai ta tốt xấu cũng quen biết nhau nhiều năm, nói lời này lương tâm không thấy đau sao.”

Lạc Tê nhìn qua không chút tinh thần ho khan hai tiếng: “Hắn muốn thành lập phòng làm việc, tôi có biện pháp nào chứ.”

“Cố Tinh Dã nói không muốn gia hạn hợp đồng vì không nhìn trúng người đại nào.”

Tề Hạng Minh chần chờ nhìn về phía Lạc Tê: “Nhưng cậu ta nói....gia hạn hợp đồng có thể, điều kiện là....cậu tới làm người đại diện.”

Chanh Quang là số một công ty, nhưng Cố Tinh Dã vận đỏ quá tốt phát triển quá nhanh làm cho người đại diện từ khi xuất đạo của hắn trở tay không kịp.

Người đại diện phải có năng lực và tầm nhìn cao hơn so với nghệ sĩ, mà công ty người đại diện thích hợp với tốc độ phát triển nhanh chóng của Cố Tình Dã lại không có mấy người.

"Không được" Lạc Tê dứt khoát không đồng ý: “Tôi hiện giờ đã mang theo Tô Mạch, anh biết tình hình của tôi bây giờ không đủ sức mang theo hai người.”

"Tôi biết nhưng cậu không thể trơ mắt nhưng công ty phá sản đúng không!?" Tề Hạng Minh buông tay xuống nói: “Tô Mạch bên kia, chờ bộ phim hiện tại quay xong tôi liền tìm người khác dẫn dắt hắn.”

Cảm giải trí tụ họp nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như vậy, lần đầu tiên Lạc Tê nghe thấy không có Cố Tính Dã thì công ty có thể phá sản.

Anh giật giật khoé môi, còn đang muốn nói điều gì thì cửa văn phòng đã bị gõ hai tiếng.

Một âm thanh trầm thấp từ phía sau vang lên: “Tề tổng”

Lạc Tê xoay người lại .

Đã qua ba năm thời gian, Cố Tính Dã đã cao hơn một chút, dáng người cường tráng hơn sơ với trước, hình dáng càng thêm rõ ràng. Càng thành thục, ổn trọng, càng có sức hấp dẫn hơn.

“Tình Dã lại đây.”

Tề Hạng Mình vẫy tay Lạc Tê cũng thuận thế đứng lên.

Cố Tính Dã có đôi chân dài cả mét vài bước đã đến đứng bên cạnh Lạc Tê.

Hắn cao gần 1m90, trên người mang theo mùi nước hoa nam tính nhàn nhạt, một thân tây trang định chế, tóc được chăm chút cẩn thận chỉ đứng bên cạnh cũng tạo cho người khác cảm giác áp lực vô hình.

Tề Hạng Minh cười nói: “Chúc mừng Tinh Dã sự nghiệp bây giờ vinh quang rực rỡ, tôi đang cùng Lạc Tê thương lượng về việc làm người đại diện của cậu.”

Cố Tính Dã quay đầu nhìn lướt qua Lạc Tê, đôi mắt đen tựa màn đêm sâu thẳm. Ánh mắt thật sự quá sắc bén, Lạc Tê không nhịn được mà nhìn thẳng vào mắt hắn vài giây.

Cố Tinh Dã trên môi mang theo nụ cười hờ hững nhưng trong mắt chỉ là sự lạnh lùng không độ ấm nào.

“Lạc Tê lão sư bây giờ tôi đã đủ tư cách trở thành nghệ sĩ của anh chưa!?”

Một câu nói làm không khí trở nên giương cung bạt kiếm*, Lạc Tê đôi mắt hơi híp lại một chút.

Ba năm trước đây Cố Tinh Dã gia nhập công ty, lúc ấy Tề Hạng Minh đã cố ý để Lạc Tê dẫn dắt hắn. Nhưng cố tình Lạc Tê lại chọn Tô Mạch tến vào công ty cùng ngày với Cố Tinh Dã. Không thể nghĩ hắn lại thù dai đến vậy a.

Lạc Tê ánh mắt mang theo ôn nhu ý cười, giống như đang xem một đứa trẻ bướng bỉnh, đó dự vài giây: “Có.”

Tề Hạng Minh ngẩn người sau lập tức phản ứng lại: “Được, nếu đã như vậy, Lạc Tê lát nữa cậu cùng tiểu Mẫn trao đổi một chút, từ hôm nay trở đi câu mang Tinh Dã.”

Cố Tinh Dã nội tâm kích động xuất hiện một cỗ cảm xúc mãnh liệt. Hắn không nghĩ Lạc Tê dễ dàng đáp ứng như vậy. Không giống như hắn nghĩ Lạc Tê sẽ cự tuyệt dẫn hắn như 3 năm trước.

“Ông chủ, có chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên lại cho em nghỉ?”

Lâm Hoa Hoa nhắm mắt theo sau Cố Tinh Dã che miệng hỏi: “Có phải Lạc Tê lão sư không thích em không, muốn mang em thay thế!?”

Cố Tinh Dã quay đầu nhìn lại tiểu trợ lý khuôn mặt lo lắng, cười như không cười nói: “Sợ Lạc Tê đến như vậy sao?”

Lâm Hoa Hoa liếc mắt lén nhìn Lạc Tê đang ngồi trên sofa xem lịch trình mặt lập tức đỏ bừng.

“Đừng nói em, đến Tề tổng cũng cho anh ấy vài phần mặt mũi, đừng nhìn ngày thường anh ấy ôn nhu, nhưng có thể là cảm giác đi... Không nó rõ được, dù sao anh ấy chính là một đoá hoa cao lãnh a!”

Lâm Hoa Hoa ngây thơ cười nói: “Lạc lão sư thực sự rất đẹp a!”

Cố Tinh Dã dựa nghiêng sang một bên đánh giá Lạc Tê.

Anh năm nay mới 26 tuổi, khuôn mặt tình xảo, là ra trắng sáng, nhìn lại rất thanh tú. Diện mạo không thu kém minh tinh.

"Thực sự là để cho cô nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này công việc quá nhiều, nên giờ cho cô nửa tháng để thả lỏng." Cố Tinh Dã trả lời về đề tài trước đó đã nói.

Tuy rằng rất muốn cùng đại thần trong lòng tiếp xúc gần gũi, nhưng Lâm Hoa Hoa vẫn khuất phục trước kỳ nghỉ, cọ tới cọ lùi đến bên người Lạc Tê.

“Lạc Tê lão sư.”

Lạc Tê đang chăm chú xem lịch trình cũng phân tâm một chút, giương mắt nhìn qua, đôi mắt hơi cong lên hỏi: “Xin chào Hoa Hoa, về sau cứ trực tiếp kêu tên tôi là được, kêu lão sư khách sáo quá.”

Lâm Hoa Hoa không rõ chớp mắt, tiến gần xem Lạc Tê mới phát hiện Lạc Tê thật trắng có thể dùng "vô cùng mịn màng" để hình dung, trên mặt hoàn toàn không có tỳ vết, thật quá đẹp.

"Vâng, Lạc ca!" Lâm Hoa Hoa nghe lời mà sửa lại miệng: “Vậy ông chủ có thể nhờ Lạc ca ạ!”

Lạc Tê không hiểu nhìn về phía Lâm Hoa Hoa, lại nhìn về Cố Tinh Dã.

Cố Tinh Dã cười một tiếng: “Kỳ nghỉ chơi vui vẻ đi!”

Mặc cho ai ở bên cạnh Cố Tinh Dã sẽ đều cảm nhận được cỗ cảm giác áp bách vô hình, Lâm Hoa ở bên cạnh hắn lâu rồi, tuy biết hắn vẫn mang theo chút tính của phú nhị đại nhưng đều lễ phép với nhân viên công tác đều lễ phép. Dần cũng sẽ không sợ hắn nữa: "Tuân lệnh!" 

Sau đó dùng vận tốc ánh sáng rời khỏi phòng họp.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play