Thời gian một đêm thoáng cái là qua. Sáng sớm hôm sau, Kỳ Xán và Tân Đàm đã bước lên du thuyền đi về trấn Vĩnh Ninh.

Tân Đàm dựa vào một bên lan can được sơn thành màu xanh đậm, gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc đen nhánh của cô. Lúc này Kỳ Xán mới phát hiện tóc Tân Đàm đã dài ra rất nhiều, đã đến vị trí xương bả vai, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa mái tóc đen nhánh dài đến eo ban đầu của cô sẽ quay lại.

Kỳ Xán thấy có một hai sợi tóc mai bị gió thổi lên che mất tầm mắt cô, bèn đưa tay vén sợi tóc đó ra sau tai giúp cô. Lúc Tân Đàm nhìn qua, Kỳ Xán giơ cổ tay lên, lắc lắc một sợi dây buộc tóc trên cổ tay trái mình, những ngôi sao vàng gắn trên dây buộc tóc nhẹ nhàng lắc lư theo động tác của anh.

"Muốn mình buộc tóc lên giúp cậu không?"

Tân Đàm cũng phát hiện tóc mình đã dài, tùy ý kéo kéo, hỏi: "Cậu biết à?"

"Hiện tại không biết, lập tức sẽ biết."

Tân Đàm đong đưa đầu về phía Kỳ Xán, nói: "Thế cậu làm đi."

Kỳ Xán lập tức nói một tiếng "được", sau đó cẩn thận giơ tay nắm lấy mái tóc dài đen nhánh sau đầu cô, bắt đầu vụng về buộc tóc giúp cô.

Tân Đàm cảm nhận được đầu ngón tay Kỳ Xán nhẹ nhàng lướt qua da đầu mình, cô hơi rũ mắt, nhìn một sợi tóc trượt từ đầu ngón tay Kỳ Xán xuống đến trước ngực cô. Cô hỏi: "A Xán, cậu thích mình để tóc dài hay là tóc ngắn?"

"Đều thích."

"Câu trả lời trong dự đoán." Tân Đàm giơ tay lên vuốt ve sợi tóc đó, nói: "Mình có nói với cậu vì sao lúc ấy mình lại cắt tóc đi chưa nhỉ?"

"Chưa." Tân Đàm không nói, Kỳ Xán nhìn phản ứng của Tân Đàm lúc họ gặp lại, cũng có thể đoán được đại khái.

Tân Đàm gật đầu, cô lên tiếng, giọng dịu dàng và bình tĩnh: "Mình nhớ là lúc ấy mình đánh nhau với con người và zombie, bọn họ đều thích nắm tóc mình. Mình nuôi tóc dài như vậy là bởi vì mình thích tóc dài, mà không phải để nó trở thành nhược điểm của mình. Cho nên để về sau đánh nhau có thể dễ dàng hơn một chút, mình trực tiếp dùng tay cắt tóc luôn."

Lúc này Kỳ Xán đã vụng về buộc cho cô một kiểu tóc đuôi ngựa thấp rất xấu, anh không hài lòng, lại tháo ra buộc lại. Anh nghe Tân Đàm nói vậy thì nói: "Thế lần này còn muốn cắt tóc không?"

"Ừm..." Tân Đàm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi ngược lại Kỳ Xán: "Thế A Xán thích mình tóc dài hay tóc ngắn nào?"

"Không phải cậu đã hỏi rồi à?"

"Mình không muốn nghe cậu nói đều thích."

"Mình thích Đàm Đàm hiện tại, bất kể lúc này tóc cậu dài hay ngắn." Kỳ Xán nói nghiêm túc: "Nếu như tóc cậu dài, vậy thì mình có thể thích cậu nhiều một chút. Nếu như tóc cậu ngắn, vậy thì mình có thể chia nhiều tình cảm của mình cho cậu hơn một chút. Mình vẫn có thể thích cậu nhiều hơn một chút."

Tân Đàm buồn cười, sao miệng bạn trai cô lại ngọt như vậy chứ. Giọng cô vui vẻ, ý cười trong mắt tràn ra ngoài, ánh lên vẻ ấm áp: "Vậy thì mình không cắt tóc nha, không cần cậu chia cho mình, cậu vẫn có thể thích mình hơn một chút."

"Vậy cũng tốt, mình có thể buộc tóc cho cậu mỗi ngày."

"Ừm."

Lúc chạng vạng tối, rốt cuộc Kỳ Xán cũng buộc được một cái đuôi ngựa thấp hài lòng, du thuyền cũng ngừng lại trên bến tàu trấn Vĩnh Ninh. Úc Gia Trí và Sầm Lê chờ trên bến tàu, trông thấy bọn họ thì lập tức vô cùng vui vẻ tiến lên đón.

Tân Đàm bị Sầm Lê nhiệt tình ôm lấy, cô ôm lại Sầm Lê. Hai tay Úc Gia Trí trống trơn, sau đó anh ta nhìn Sầm Lê một cái, chuẩn bị trao cho Kỳ Xán một cái ôm nhiệt tình nhưng lại bị Kỳ Xán né tránh.

Kỳ Xán ho khan một tiếng, nói với Sầm Lê: "Sầm Lê, cậu đừng ôm Đàm Đàm, cô ấy còn hơi yếu."

Mặc dù Sầm Lê không rõ giữa hai chuyện này có liên quan gì tới nhau nhưng vẫn lập tức buông Tân Đàm ra.

Tân Đàm nhìn Kỳ Xán đầy chế nhạo. Kỳ Xán hùng hồn đối diện với ánh mắt cô, sau đó đi tới cạnh cô, nắm tay cô, khoe khoang đắc ý.

Đồ ngốc ấu trĩ.

Tân Đàm nghẹn cười, hỏi thăm Úc Gia Trí và Sầm Lê: "Sao hai người biết chúng tôi sẽ trở về vào hôm nay?"

"Điện thoại á." Úc Gia Trí lập tức móc từ trong túi ra một cái điện thoại mới tinh, vui vẻ lắc lắc với Tân Đàm: "Người trên đảo Vĩnh Ninh kéo tín hiệu đến bên này nối wifi, dạo này còn đang làm mạch điện, hình như bọn họ muốn dời một số người tới đây định cư."

"... Ồ."

Gió ở bến tàu rất lớn, Kỳ Xán sợ Tân Đàm bị cảm, lập tức kéo cô vào trong trấn Vĩnh Ninh, vừa đi vừa quan sát. Có thể nói trấn Vĩnh Ninh đã rực rỡ hẳn lên, có vẻ Đại đảo chủ muốn trấn Vĩnh Ninh biến thành trấn nhỏ hiện đại hóa lần nữa, đảo Hồ Tâm có, nơi này cũng có.

Úc Gia Trí nói cho bọn họ, hiện tại trong trấn ngoài những người trước đó bị bắt tới đảo Vĩnh Ninh bây giờ đã bằng lòng ở lại trấn Vĩnh Ninh ra, người của tiểu đội khu an toàn Tô Thành bị bắt lúc trước đã trở lại Tô Thành nói rõ tình huống. Bên phía khu an toàn Tô Thành suy đi tính lại, cũng phái một bộ phận người tới đây, trợ giúp xây dựng lại trấn Vĩnh Ninh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mà trong những người được Tô Thành phái ra, có Thẩm Ưu.

"Hai người đã gặp mặt Thẩm Ưu à?"

"À, con người kia tới tìm cô ấy." Úc Gia Trí bĩu môi chỉ sang Sầm Lê.

Sầm Lê nghe bọn họ nói chuyện, cô ấy lập tức lên tiếng: "Tôi không thích con người kia!"

Sầm Lê và Úc Gia Trí ở với nhau lâu rồi, mỗi ngày Úc Gia Trí đều dạy cô ấy nói chuyện, hiện tại cô ấy cũng có thể miễn cưỡng nói chuyện bình thường.

Ngay sau đó Úc Gia Trí cũng nói: "Tôi cũng không thích!"

"Lê Lê không thích thì thôi, anh xen vào làm gì?"

"Tôi cảm thấy anh ta có ý đồ với bạn của tôi. Nhưng cũng may Sầm Lê không muốn anh ta tới gần, sau đó anh ta không xuất hiện nữa. Không phải hai người biết anh ta à? Muốn đi gặp anh ta không?"

Tân Đàm không lên tiếng, Kỳ Xán mới đáp: "Không cần thiết, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm rồi xuất phát đi Thịnh Thành luôn. Đại đảo chủ phái máy bay trực thăng cho chúng ta, sáng mai sẽ trực tiếp đưa chúng ta tới Thịnh Thành."

"Thịnh Thành?" Úc Gia Trí tò mò hỏi: "Thịnh Thành chơi vui không?"

"Toàn là người, anh cảm thấy thế nào?"

"À, vậy tôi có thể không đi không?" Úc Gia Trí chỉ sang xung quanh, nói: "Tôi cảm thấy chắc chắn con người ở nơi khác không thân thiện như ở đây."

Điều này cũng đúng.

Kỳ Xán bỗng ý thức được nếu Úc Gia Trí ở lại nơi này thì sẽ không tiếp tục phát sáng tỏa nhiệt nữa. Anh lập tức nói: "Không ai có thể bắt anh đi theo chúng tôi."

"Nếu không phải vì kiếm miếng cơm ăn, tôi mới không đi cùng hai người." Úc Gia Trí hầm hừ nói: "Chỗ này tốt bao nhiêu, con người ở nơi khác khó gần như vậy. Tân Đàm, cô muốn đi theo Thê Thảm tới Thịnh Thành toàn là người thật à?"

"Đúng!" Sầm Lê nghe vậy cũng lập tức hát đệm: "Đàm Đàm đừng đi! Cùng ở lại nơi này với bọn mình! Nơi này thích hợp với chúng ta nhất!"

Tân Đàm nhìn Kỳ Xán. Cô không xác định cuối cùng Kỳ Xán có ở lại Thịnh Thành không, cô cũng không xác định cuối cùng mình có ở lại nơi đó không, cho nên cô không thể cho Sầm Lê câu trả lời chắc chắn.

Tân Đàm trả lời: "Mình nhất định phải tới Thịnh Thành một chuyến. Lê Lê, các cậu ở lại đây, nếu như có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại.”

"Nhưng mà! Thịnh Thành sẽ có đồng loại của chúng ta chứ?"

Tân Đàm không biết tình huống của Thịnh Thành, thay vào đó Kỳ Xán nói: "Thịnh Thành không thất thủ, nơi đó không có zombie."

"Không có đồng loại, đều là con người, Đàm Đàm sẽ bị con người bắt nạt!" Sầm Lê vội vàng nói, cô ấy nhìn Tân Đàm đầy chờ đợi, nói: "Đàm Đàm ở lại! Ở với chúng mình! Ở cùng đồng loại!"

Tân Đàm chậm rãi lắc đầu, có những quyết định không phải cô muốn là có thể làm. Cô nhẹ nhàng nói: "Hai người ở chỗ này, phải sống tốt đấy."

Sầm Lê còn muốn nói tiếp, Úc Gia Trí bỗng nhiên giữ chặt cô ấy, nói: "Cô đi đi, bị bắt nạt thì quay về!”

"Được rồi, mấy người đủ chưa?" Kỳ Xán nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tân Đàm, nói: "Tôi còn ở đây đấy, tôi sẽ không để cho Tân Đàm chịu uất ức đâu."

Úc Gia Trí và Sầm Lê đồng thời nhìn anh một cái, trăm miệng một lời: "Nhưng anh là người!"

Kỳ Xán nhăn mày.

"Được rồi, tôi đói rồi. Chúng ta đi ăn cái gì đó được không?" Tân Đàm thấy bọn họ giống như sắp cãi nhau, không thể không lên tiếng giảng hòa.

Lúc này bọn họ mới dừng lại.

Bữa tối vô cùng phong phú, Kỳ Xán và Tân Đàm được chiêu đãi cực kỳ nhiệt tình, nghe nói có mấy món ăn trên bàn là do đầu bếp đến từ đảo Vĩnh Ninh dạy zombie làm, khiến Tân Đàm ngạc nhiên không thôi.

Nhưng cùng với đó, Tân Đàm cũng phát hiện bởi vì chuyện vừa rồi mà bầu không khí giữa Kỳ Xán, Úc Gia Trí và Sầm Lê hơi đê mê. Bữa tối cuối cùng trước khi đi, bọn họ ăn chẳng mấy thoải mái, sau cùng qua loa tan cuộc.

Đến đêm, trước khi đi ngủ, trong lúc Tân Đàm đang mơ mơ màng màng, Kỳ Xán nhẹ giọng hỏi cô: "Đàm Đàm muốn ở lại đây à?"

Tân Đàm không lên tiếng, giống như đã ngủ.

Kỳ Xán dang tay kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng dán môi lên tai cô hôn một cái.

"Mình hứa mới cậu, chỉ cần cậu muốn, chờ sau khi có được kết quả từ Thịnh Thành, cậu muốn đi đâu mình đều đi theo cậu, mặc kệ là trấn Vĩnh Ninh hay Vân Thành."

"Đàm Đàm, đừng cảm thấy khó xử vì mình. Mình bằng lòng đi theo cậu, tới chân trời góc bể."

Tân Đàm không trả lời, chỉ có lông mi khẽ run, gương mặt mềm mại tái nhợt lộ ra một đôi núm đồng tiền đáng yêu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

...

Hôm sau, mặt trời mới mọc.

Mặc dù hôm qua xảy ra chút tranh cãi, nhưng sắp đến lúc chia tay Úc Gia Trí và Sầm Lê cũng không bỏ lỡ giờ đưa tiễn họ, Kỳ Xán nhìn hai con zombie này đối với Tân Đàm thì lưu luyến không rời, đối với anh thì trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, không khỏi nhíu mày.

"Thật sự muốn thế này à? Vậy sau này tôi và Đàm Đàm về trấn Vĩnh Ninh, hai người còn không đuổi tôi ra ngoài chắc?"

Trước khi Úc Gia Trí mở miệng, Sầm Lê đã nói với Kỳ Xán một cách vô cùng rõ ràng: "Nếu như sau này chỉ có mình anh về trấn Vĩnh Ninh, không có Đàm Đàm, tôi nhất định sẽ cắn anh!"

"Được."

"Hai người đều phải trở về đó." Úc Gia Trí nhìn hai người bọn họ, bịn rịn lên tiếng.

Tạm biệt xong, bởi vì máy bay trực thăng mà Đại đảo chủ phái cho bọn họ đang ngừng ở mảnh đất trống rộng bên ngoài trấn Vĩnh Ninh, cho nên bọn họ còn phải ra khỏi trấn. Kỳ Xán và Tân Đàm không cho bọn họ tiễn ra tới ngoài trấn Vĩnh Ninh mà đơn độc rời đi.

Úc Gia Trí và Sầm Lê ngưng mắt nhìn bóng lưng họ rời đi, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới quay về trấn.

Ra khỏi trấn Vĩnh Ninh, hai người đi về phía máy bay trực thăng, chợt nhìn thấy một người phụ nữ đang lén la lén lút trốn ngoài trấn. Tân Đàm ra hiệu cho Kỳ Xán im lặng, sau đó từ từ đi tới sau lưng người phụ nữ kia.

Tân Đàm nhẹ giọng hỏi: "Cô đang làm gì thế?"

Người phụ nữ giật mình kêu lên, chiếc máy ảnh nặng trịch trong tay suýt nữa rơi xuống đất, bị Tân Đàm đỡ được.

"Cảm ơn!" Nhiếp ảnh gia vội vàng ôm chặt máy ảnh, tò mò hỏi Tân Đàm: "Hai người đi ra từ trấn Vĩnh Ninh à?"

"Ừ. Cô đang chụp gì thế?"

"Như cô thấy, tôi là một nhiếp ảnh gia. Từ khi xảy ra tận thế đến nay tôi vẫn luôn lang thang bên ngoài, chụp được rất nhiều bức ảnh quý báu... Tôi nghe nói trấn Vĩnh Ninh không giống với những nơi khác nên nghe tiếng mà đến, nhưng tôi cùng lúc thấy được con người và zombie ở trong đó, bọn họ còn không đánh nhau! Thật là thần kỳ!" Nhiếp ảnh gia hào hứng nói: "Cho nên tôi đang do dự, có nên đi vào nhìn một cái không, chụp chút tư liệu."

"Nếu như cô có thể vứt bỏ ấn tượng cứng nhắc về zombie thì có thể vào xem xem. Tôi cam đoan với cô, cô sẽ có được tư liệu vô cùng quý báu."

Nhiếp ảnh gia ôm máy ảnh, nhỏ giọng nói: "Nói ra cô đừng sợ nhé, thật ra tôi chẳng có thành kiến với zombie quá đâu, bởi vì mấy tháng trước tôi đã chụp được bức ảnh con người và zombie giúp đỡ lẫn nhau."

Có lẽ là bởi vì lữ đồ cô độc, nhiếp ảnh gia cuối cùng cũng tìm được đối tượng để cô ấy bày ra tác phẩm của mình, cô ấy không chút do dự mở tấm ảnh quý báu kia ra cho Tân Đàm nhìn.

Tân Đàm nhìn xong thì không khỏi sửng sốt.

Trên màn hình tuyết bay đầy trời, trời đất đều bị phủ lên một sắc thái tái nhợt, bốn bóng dáng trên đó vô cùng quen thuộc... Là hình ảnh ngày Kỳ Xán bị thương, Phương Dã được cứu, Úc Gia Trí cõng hai bọn họ, cô đi theo sau lưng Úc Gia Trí nhìn chằm chằm Kỳ Xán. Cô mãi mãi cũng không thể quên được cái ngày đó.

Đầu ngón tay Tân Đàm chỉ vào màn hình, hỏi: "Bức ảnh này, cô có thể rửa cho tôi một tấm không?"

"Bây giờ còn chưa được!" Nhiếp ảnh gia ôm camera vào lòng, nói: "Tôi tin rằng về sau cô sẽ có thể nhìn thấy nó ở trên internet, báo chí, bất kỳ một phương tiện truyền thông nào!"

"Rửa mắt mong chờ." Tân Đàm cũng không bắt buộc.

Nhiếp ảnh gia lại mở hai bức ảnh khác ra cho Tân Đàm nhìn, loại hình đa dạng, điều duy nhất xuyên suốt trong đó là vẻ dịu dàng mãi mãi không phai màu.

Trên mặt Tân Đàm cũng vô thức hiện lên ý cười.

Đợi đến khi cuối cùng nhiếp ảnh gia cũng can đảm bước vào trấn Vĩnh Ninh, Tân Đàm và Kỳ Xán cũng bước lên máy bay trực thăng tới Thịnh Thành. Kỳ Xán vươn tay, thắt dây an toàn cho cô.

Vừa rồi anh cũng nhìn thấy những bức ảnh kia, cười nói: "Đàm Đàm, hóa ra chúng ta đã có bức ảnh chụp chung đầu tiên trong tận thế sớm như vậy rồi."

"Về sau chúng ta sẽ có càng nhiều ảnh chụp chung."

"Chờ về sau làm gì chứ, hiện tại là có thể." Kỳ Xán nói rồi lấy điện thoại ra: "Mình cố ý sạc đầy pin điện thoại! Tới chụp ảnh nào Đàm Đàm!"

"Được nha."

Trên màn hình sáng ngời, Tân Đàm nở nụ cười, ban đầu Kỳ Xán muốn mỉm cười dịu dàng cưng chiều nhìn Tân Đàm, nhưng khi anh nhìn thấy cô cười lại không tự chủ được bị cô lây nhiễm, cười theo cô, không có vẻ dịu dàng cưng chiều mà trông hơi ngố.

Vào lúc Kỳ Xán phát hiện muốn điều chỉnh, Tân Đàm nhanh tay lẹ mắt ấn chụp, hình ảnh dừng lại, máy ảnh chân thực lưu lại phút giây này mãi mãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play