Trôi qua một tuần,, bọn họ sống trong hoà bình, tĩnh lặng.

Biệt thư Vân gia bất kể là ngày hay đêm, đều yên tĩnh đến có chút dọa người, như là e sợ quấy nhiễu đến tiểu thiếu gia bệnh tật, hết thảy mọi việc đều diễn ra trong im lặng.

Vân Niệm rất ít xuống lầu, sau ngày hôm đó, Chu Hành Nghiên mỗi lần ra khỏi phòng, đều chỉ nhìn thấy cửa phòng đóng chặt ở đối diện.

Có lẽ người bên trong giống như ngày đó lười biếng nằm trên giường chơi trò chơi, hoặc có lẽ uống thuốc xong rồi đang nghỉ ngơi. Những điều này anh đều không biết.

Từ sau ngày hôm đó, dường như người trong phòng đối diện bỗng nhiên quên mất trong nhà nhiều thêm một người lạ.

Chạng vạng thứ bảy, Diệp Phỉ Vân và chồng Vân Mạnh Tề cùng nhau trở lại, cùng về với bọn họ còn có bác sĩ của Vân Niệm, hôm nay là thời gian kiểm tra sức khỏe định kỳ của Vân Niệm.

Vân Niệm không đi thang máy, tự mình đi cầu thang xuống, Vân Mạnh Tề vừa thấy, đã cực kỳ khẩn trương, đến mức làm đổ chén trà khi đứng lên, lập tức tiến đến, ôm lấy Vân Niệm mới đi được nửa đường.

"Bảo bối, sao lại tự mình đi bộ xuống, mệt thì phải làm sao?"

Tim Vân Niệm bẩm sinh có vấn đề, còn rất nghiêm trọng, khi còn nhỏ hai chân hầu như không chạm đất, Vân Mạnh Tề vô cùng yêu thương đứa con như búp bê sứ của mình, đi chỗ nào cũng ôm trong lòng, lo sợ nếu lỡ may lơ đãng bị ngã trực tiếp ngủ một giấc không tỉnh lại nữa.

Ngoại trừ Chu Hành Nghiên, người ở đây đều đã quen, họ không hề ngạc nhiên trước thái độ của Vân Mạnh Tề, dì Trương còn trêu ghẹo: "Niệm Niệm lớn rồi, Diệp tổng không ôm được rồi, sau này không ai giành ôm với Vân tổng nữa."

Diệp Phỉ Vân ra vẻ ghét bỏ mà xoay đầu: "Bao lớn rồi còn ôm."

Vân Mạnh Tề vỗ nhẹ lên mông Vân Niệm, cười khẽ một tiếng: "Con còn nhỏ, còn có thể ôm thêm vài năm."

Người đàn ông sinh ra đã cao lớn cường tráng, khiến thiếu niên trong lòng ngực vốn đã gầy gò càng trở nên yếu ớt, nhìn như vậy, quả thực có thể ôm thêm mấy năm.

Chu Hành Nghiên đi theo phía sau cha con hai người, nhìn Vân Niệm bá vai Vân Mạnh Tề, một bên giật râu Vân Mạnh Tề, một bên cười với ông.

Vân Mạnh Tề bị giật râu đau, vội đánh vài cái lên mông con trai, ra vẻ uy nghiêm giáo huấn: "Nghịch ngợm!"

Vân Niệm bị ông đánh mông mấy cái, không chơi nữa, giãy giụa muốn xuống, trong miệng oán trách: "Râu cha đâm con!"

Vân Mạnh Tề cười ha ha, cố ý đi đến chọc cậu thêm vài cái, lúc này mới đẩy cậu qua cho Chu Hành Nghiên, xin tha: "Được được, Baba không bắt nạt con nữa, qua chơi cùng anh trai con đi."

Chu Hành Nghiên không kịp phòng bị đột nhiên bị nhét người vào lòng, xúc cảm mềm mại mang theo mùi thuốc đắng làm anh giật mình, không biết nên làm thế nào với Vân Niệm.

Vân Niệm đứng vững lại trong lòng anh, đẩy đôi tay đang ấn eo mình ra, không thèm liếc anh một cái, xoay người nói với Vân Mạnh Tề: "Anh ta không phải anh trai con."

Vân Mạnh Tề nhấp một ngụm trà ngon vừa được pha, nhìn đứa con trai gần đây đã được nuôi dưỡng tốt, như thế nào cũng đều vui vẻ, đồng ý cậu vô điều kiện: "Được được được, A Nghiên không phải anh trai con, con là tiểu tổ tông của nhà chúng ta, được không hả tiểu tổ tông?"

Vân Niệm đẩy Chu Hành Nghiên ra, ngồi xuống giữa anh và Diệp Phỉ Vân, nói: "Cứ như vậy đi."

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. Trang Thauyn22 tại Wattpad)

Nháo loạn một lúc, bác sĩ bắt đầu kiểm tra cho Vân Niệm, sắc mặt Vân Niệm tuy rằng vẫn tái nhợt, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn một chút, môi cũng có chút huyết sắc, quan trọng nhất chính là tinh thần thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, điều này làm cho Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân rất mong chờ kết quả của lần kiểm tra này.

Qua ba mươi phút, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của bác sĩ, nói rằng tình trạng thân thể của Vân Niệm gần đây rất ổn định.

Đây là bác sĩ chăm sóc sức khỏe Vân Niệm từ nhỏ, là một nhân tài kiệt xuất trong giới y học, lời ông nói Vân gia luôn tin tưởng, bầu không khí trong phòng lập tức nhẹ nhàng đi không ít, mọi thứ cũng như vậy.

Vân Niệm nghiêng người, như không xương cốt một lần nữa ngã vào lòng ngực Vân Mạnh Tề, chơi nút tay áo của cha, làm ngơ trước mọi việc phát sinh bên cạnh.

Chu Hành Nghiên tiễn bác sĩ xong, quay lại phòng khách, nghe thấy Vân Mạnh Tề bàn tay to rộng trìu mến nâng eo con trai bảo bối ôm vào ngực, dáng vẻ nói chuyện phiếm hỏi: "Mama và Baba không ở nhà, con và anh Chu ở chung thế nào, có muốn làm bạn với anh không?"

Vân Niệm leo lên cánh tay ông, chuyên chú nghiên cứu râu ông: "Sao râu của cha có thể lên nhanh như vậy?" Rõ ràng, so với Chu Hành Nghiên, bộ râu rậm rạp của Vân Mạnh Tề càng làm cho cậu thú vị hơn.

Vân Mạnh Tề một bên hưởng thụ sự gần gũi của bảo bối, một bên đau đến kêu ngao ngao, làm bộ làm tịch hướng về phía Diệp Phỉ Vân kêu cứu.

Diệp Phỉ Vân hơi giương khóe miệng, khoanh tay ngồi xem, trong khoảng thời gian này Vân Niệm vui vẻ hơn rất nhiều, tuy rằng có đôi khi cư xử giống như như một tiểu ác ma khó tính lại tinh nghịch.

Nàng thấy Chu Hành Nghiên trầm mặc ngồi một bên, nhớ đến ngày mai anh phải đến trường tiếp tục việc học, bèn nói vài câu về việc chuyển trường mới.

Đến thời gian bữa tối, bốn người lại lần nữa ở chung một phòng.

Lúc ăn cơm Vân Niệm cực kỳ an tĩnh, cái miệng nhỏ chậm rì rì nhai nuốt đồ ăn, má hơi phồng lên rất giống một con hamster nhỏ, rất nhanh đã buông đũa không ăn nữa.

Chu Hành Nghiên thầm nghĩ, thì ra sức ăn cũng ít giống một con hamster nhỏ.

Trên bàn cơm chỉ có Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân ngẫu nhiên nói chuyện với nhau vài câu, hai người đều đang điều hành công ty của riêng mình, một ít nghiệp vụ cũng lôi ra, nói vài câu nhàn nhã trên bàn cơm, bất tri bất giác lại nói đến lần hợp tác gần nhất, không hẹn mà cùng lộ ra biểu tình của một doanh nhân, bầu không khí bỗng nhiên nghiêm túc lên.

Sau bữa ăn Vân Niệm dùng nĩa chọc lên mặt trái cây đến gồ ghề lồi lõm, chán nản ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, mỗi bàn mỗi ghế trong phòng đều quen thuộc, hai người Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân chỉ say mê nói chuyện công việc càng không có gì thú vị, ánh mắt cậu dừng lại trên thân ảnh xa lạ đang ngồi phía đối diện.

Chu Hành Nghiên biết cậu đang nhìn mình, xét đến tính cách của đối phương, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, làm bộ như không phát hiện.

Thẳng đến khi mu bàn chân nhiều thêm một phần trọng lượng, rũ mắt xuống gầm bàn, một bàn chân trắng như tuyết từ phía đối diện duỗi đến, đạp lên mu bàn chân anh, cách lớp dép bông cũng không có thêm chút trọng lượng nào.

Chu Hành Nghiên ngẩng đầu, muốn nói lại thôi nhìn về đối diện.

Vân Niệm nghiêng đầu, chống cằm, bộ dáng mệt rã rời, lông mi như lông quạ đen dày, khuôn mặt trắng như tuyết, chỉ nhìn dáng vẻ này một cách đơn thuần, quả thực giống một đứa bé làm từ ngọc, tinh xảo, yếu ớt, lại vô tội.

Chu Hành Nghiên trong nháy mắt hoài nghi mình hiểu lầm cậu, cậu chỉ là mơ mơ màng màng dẫm sai chổ mà thôi.

Nếu không phải lúc này cậu trắng trợn duỗi cả chân còn lại đến, dẫm lên bắp chân Chu Hành Nghiên một đường bò lên đến đầu gối.

Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề vẫn như cũ còn đang nói việc công ty, dường như đã có ý kiến khác nhau, ngữ khí càng nghiêm túc.

Mà dưới bàn ăn, bàn chân mềm mại trắng như tuyết kia đã đổi từ đầu gối này sang đầu gối khác của Chu Hành Nghiên, từ chân này đổi sang chân khác, như thể cuối cùng cũng tìm được thú vui trong bữa tối nhàm chán này, dẫm đến vô cùng vui vẻ.

Chu Hành Nghiên lại nhìn thoáng qua đối diện, nhìn thấy Vân Niệm đã đổi tay chống đầu, đầu hướng về bên kia, vừa vặn chắn hướng Diệp Phỉ Vân cùng Vân Mạnh Tề, nhìn anh nở nụ cười ranh mãnh.

Chu Hành Nghiên thu hồi tầm mắt, bắt lấy mắt cá chân đối phương, cảm xúc ôn nhuận trơn trượt làm anh hơi sửng sốt, ngay sau đó, lặng lẽ đem bàn chân đang làm loạn ra khỏi đùi mình.

Vân Niệm giống một đứa trẻ đùa dai cuối cùng cũng được đáp trả, đôi mắt nhìn Chu Hành Nghiên càng thêm sáng ngời, một lần nữa đem chân dẫm lên. Chu Hành Nghiên không chê phiền hết lần này đến lần khác nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh kia, đem đối phương đẩy ra xa.

Hai người ở dưới bàn ăn "giao chiến" qua lại, ngoài mặt bình tĩnh như nước, toàn bộ nhà ăn cũng chỉ có thể nghe được âm thanh của Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề tập trung thảo luận.

"Vân Niệm!"

Bỗng nhiên, âm thanh Diệp Phỉ Vân truyền tới, mang theo một tia bất mãn.

Mắt cá chân Vân Niệm đang bị Chu Hành Nghiên nắm trong lòng bàn tay, nghe tiếng gọi nên giật mình, cậu nhanh chóng thoát khỏi tay Chu Hành Nghiên, lùi về, vẻ mặt vô tội nhìn về phía cha mẹ mình. So ra mà nói, Diệp Phỉ Vân là người làm cậu kiêng kị sợ hãi nhất trong nhà này, đặc biệt là khi gọi cả họ và tên cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play