Chu Hành Nghiên không cảm thấy mình phải lo chuyện tắm rửa, Vân Niệm ngây thơ trong sáng, không có nghĩa Vân Mạnh Tề cũng hy vọng như thế.
Nhưng người trong nước đang chậm rãi trượt xuống, sắp ngập đến chóp mũi.
Chu Hành Nghiên vớt người lên khỏi mặt nước, mới vừa đụng tới cơ thể kia, đối phương đã giống như một con cá trơn trượt, quẫy quẫy trong tay anh, cười ra tiếng, "Nhột quá a!" Đối phương né tránh cánh tay đang duỗi ra của anh, mang theo bọt nước, bắn tung tóe lên mặt đất và trên người anh.
"Anh chính là cố ý!" Vân Niệm càng hất nhiều nước hơn lên người anh, trả thù anh.
Cuối cùng phòng tắm trở thành một mớ hỗn độn, Chu Hành Nghiên thực sự tốn hết công sức, đem Vân tiểu thiếu gia tắm rửa sạch sẽ, nhét vào ổ chăn.
Đêm đã khuya, Vân Niệm lần này không còn chồm dậy ngoài ý muốn, vừa mới dính giường, đã an tĩnh mà ngủ thiếp đi.
Chu Hành Nghiên đi vào phòng tắm, thay ra bộ quần áo như được vớt từ dưới nước lên, tắm rửa sạch sẽ, sau đó cũng đi ngủ.
Một đêm yên bình qua đi, đêm đầu tiên Vân Niệm rời nhà, không giống như lo lắng của Vân Mạnh Tề đột nhiên phát bệnh phải nhập viện, càng không có đá chăn hay là rớt xuống giường, mọi lo lắng đều là vô căn cứ.
Sáng sớm hôm sau, Chu Hành Nghiên tự nhiên tỉnh lại, trả lời tin nhắn hỏi thăm của Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân, gọi Vân Niệm rời giường.
Cứ nghĩ hôm qua chạy loanh quanh cả ngày, lúc này Vân Niệm vẫn còn đang ngủ, nhưng khi vào phòng ngủ mới thấy, trên giường trống không, chăn bông tùy ý mở ra, gối đầu một cái rớt trên mặt đất, còn có một đôi dép khách sạn vứt lung tung trên sàn.
Cửa sổ mở một nửa, gió mang theo hơi nước thổi từ bên ngoài vào, không khí trong phòng trở nên ẩm ướt, mơ hồ sót lại mùi hương ngọt nị trên cơ thể Vân Niệm.
Chu Hành Nghiên đóng cửa sổ lại, không nghĩ nhiều, trực tiếp ra ban công ngắm cảnh bên ngoài.
Vân Niệm ghé vào trên lan can, nửa người trên toàn bộ thò ra ngoài, nhìn chằm chằm con tàu chở hàng cực lớn trên cảng đang muốn ra khơi, âm thanh nặng nề vang khắp mặt biển.
Vân Niệm nhón chân, nửa người trên thò càng nhiều hơn, giống một chú mèo còn tham ăn ngồi trên bể cá.
Chu Hành Nghiên nhìn đôi chân để trần của cậu, mười ngón chân tròn trịa trắng nõn nỗ lực chống đỡ cơ thể, mạch máu xanh lơ ẩn ẩn hiện hiện trên làn da gần như trong suốt ở mu bàn chân.
Ban công ngắm cảnh ngoài trời, không giống Vân gia vì săn sóc Vân Niệm mà khắp nơi đều trải thảm thật dày, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày nơi này sẽ nghênh đón một vị khách thiếu niên có trí nhớ không được tốt thích chạy nhảy bằng chân trần.
Chu Hành Nghiên đến gần, không nói lời nào mà đem người bế lên.
Vân Niệm giờ phút này mới phát hiện anh đã đến, thấy anh ôm mình vào phòng, vội vàng giãy giụa: "Thả tôi xuống. Tôi sẽ tự mình đi."
Chu Hành Nghiên cũng không có ôm người quay về căn phòng yên tĩnh, làm lơ sự giãy giụa của người trong lòng, đi thẳng đến sofa được đặt bên ban công, đặt người xuống.
Vân Niệm bò dậy, bị bắt lấy cổ chân, mất chổ dựa, lại ngồi trở lại.
Chu Hành Nghiên nắm lấy bàn chân lạnh như băng đặt lên đầu gối mình, đối phương không an phận mà đá đá cẳng chân, anh đành phải tăng lực siết trên tay, dỗ dành nói: "Đừng nhúc nhích, rất nhanh thôi."
Anh lấy vớ giày từ trong phòng ra mang vào cho Vân Niệm, động tác có chút không thuần thục, hơn nữa Vân Niệm không kiên nhẫn, hai người ở trên sô pha giằng co hơn nửa ngày.
Vân tiểu thiếu gia dứt khoát không giãy giụa nữa, dựa vào sô pha, nhấc đôi chân non nớt của mình lên, rời khỏi chân anh, trực tiếp đạp lên ngực anh, oán giận nói: "Anh rốt cuộc có được hay không a?"
Chu Hành Nghiên không nói lời nào, cúi đầu chỉnh lại vớ.
Vân Niệm tự nói thầm: "Anh thật vô dụng, baba tôi lợi hại hơn nhiều."
Chu Hành Nghiên bắt lấy cổ chân cậu, kéo ra khỏi ngực mình, giúp cậu mang xong chiếc vớ còn lại, cuối cùng mang dép lê lên.
Vân Niệm có thể thoát thân, mới vừa bị buông ra, liền trở lại vị trí vừa rồi.
Chu Hành Nghiên không yên tâm đứng nhìn bên cạnh, có chút hối hận vì đã chọn ở đây.
Cho đến khi khách sạn đem bữa sáng vào phòng, Vân Niệm mới chịu trở lại trong phòng.
Vân Mạnh Tề gọi điện đến, hôm nay Vân Niệm không có vội ngắt máy, một bên ăn bữa sáng, một bên lơ đãng nói chuyện với Vân Mạnh Tề nói chuyện.
Vân Mạnh Tề hỏi cậu: "Bé ngoan, tối qua ngủ thế nào, có đắp chăn kỹ không."
Trong màn hình, Vân Niệm ăn xong quả trứng Chu Hành Nghiên đã lột xong, ngoan ngoãn gật đầu với Vân Mạnh Tề: "Đương nhiên rồi baba."
Người đàn ông dùng giọng điệu nhẹ nhàng hoàn toàn khác vẻ bề ngoài, hỏi: "Sáng nay đã có kế hoạch gì chưa?"
Vân Niệm nghĩ nghĩ nói: "Buổi sáng không có kế hoạch gì, ngày hôm qua chơi mệt, hôm nay ở khách sạn nghỉ ngơi."
Vân Mạnh Tề nhìn dáng vẻ con trai vừa ngoan lại vừa mềm, cười đến tim cũng nở hoa "Vậy con đi chơi vui vẻ, còn phải nhớ nhớ đến baba đấy."
Vân Niệm gật đầu như giã tỏi, cho rằng cuối cùng đã ứng phó, chuẩn bị duỗi tay tắt điện thoại.
Vân Mạnh Tề thì không có ý định kết thúc, sợ cậu quên lại nhắc nhở một lần: "Nói chỉ đi một tuần, một tuần nữa con sẽ về nhà đúng không?"
Vân Niệm vùi đầu ăn.
"Bảo bối, còn hơn mười ngày nữa chính sinh nhật tuổi 16 của con!" Vân Mạnh Tề dụ dỗ, "Chẳng lẽ con không muốn trở về để ba mẹ chúc mừng sinh nhật cho con sao, ngày hôm qua baba đã nhờ người thiết kế cho con một cái bánh sinh nhật rất đẹp!"
Vân Niệm đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía ông: "Thật vậy sao, vậy ba có chuẩn bị quà cho con không?"
Vân Mạnh Tề tự hào nói: "Đó là đương nhiên! Con không nhìn xem ba là ai, ba là người yêu con nhất."
Không biết có phải chuyện này thành công lấy lòng Vân Niệm không, Vân Mạnh Tề lại có thể cùng con trai trò chuyện nhiều thêm một chút.
Nhìn Chú Hành Nghiên đáng tin cậy chăm sóc Vân Niệm, Vân Mạnh Tề lại hỏi Vân Niệm: "Có nghe lời anh không?"
Vân Niệm tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu: "Con nghe lời anh nhất, anh rất lợi hại, rất biết chăm sóc người, baba người đừng lo lắng."
Chu Hành Nghiên nhìn cậu đầy ẩn ý.
Vân Mạnh Tề ở bên kia bị thư ký hối mở cuộc họp, cuối cùng cũng tắt điện thoại.
Vân Niệm thở ra một hơi, đẩy ly sữa đang uống dở sang một bên, không kiên nhẫn nói: "Không ăn nữa."
Chu Hành Nghiên thấy cậu trở mặt nhanh như vậy, lắc lắc đầu, dọn dẹp bàn ăn, sau đó xoay người đi lấy áo khoác của mình.
Vân Niệm quay đầu nhìn anh muốn rời đi, hỏi: "Anh muốn ra ngoài sao?"
Chu Hành Nghiên cố ý tranh thủ hôm nay Vân Niệm nghỉ ngơi, đi ra ngoài làm một chút việc riêng, hàm hồ nói: "Ừm, có chút việc."
Vân Niệm lập tức bò dậy từ trên sofa, đi lấy áo khoác, đuổi kịp Chu Hành Nghiên, nói: "Tôi cũng muốn đi."
Chu Hành Nghiên nhìn cậu ăn mặc phong phanh, không đồng ý: "Cậu ở lại phòng nghỉ ngơi cho tốt, giữa trưa tôi sẽ trở về."
Vân Niệm mặc kệ anh khi nào về nói, "Tôi không mệt, ta cũng muốn ra ngoài."
Chu Hành Nghiên biết lần đi chơi này cậu như con chim sổ lồng, đâu chịu dễ dàng bị nhốt một chỗ giống như trước, đành phải đem người theo.
Nửa đường, Chu Hành Nghiên thẳng thắn nói trước với cậu: "Tôi muốn đi nghĩa trang, gặp cha mẹ tôi. Nếu cậu không thích, trước tiên tôi đưa cậu đến công viên giải trí bên cạnh, cậu ở đó chờ tôi là được."
Vân Niệm nhìn hành khách ra vào tàu điện ngầm, nói: "Tôi sao lại không thích."
Chu Hành Nghiên cho rằng cậu đang hỏi mình, trong lúc nhất thời chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào.
Chỉ nghe cậu lại nói tiếp: "Mỗi người chúng ta cuối cùng đều sẽ ở nơi đó."
Giọng nói kia trầm thấp, không biết là đang lầm bầm lầu bầu, hay là nói cho Chu Hành Nghiên nghe, mang theo sự lơ đãng.
Chu Hành Nghiên không cố khuyên bảo.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Hôm nay gió rất lớn, khi hai người đi đến chân núi, nhánh cây rung chuyển dữ dội, một số cây non mỏng manh dường như muốn gãy trong gió mạnh.
Vân Niệm bị gió thổi đến nheo cả hai mắt, đánh giá những người mua hoa và bán hoa ở lối vào.
Chu Hành Nghiên lấy khăn quàng cổ, quấn cậu kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo sâu thẳm.
Kể từ lần trước đến thăm cha mẹ đã trôi qua vài tháng, khoảng đất giữa các viên gạch đã mọc lên không ít cỏ dại, trước mộ nhiều thêm vài chiếc lá rụng.
Những chiếc lá rụng bị gió thổi bay loạn khắp nơi, cỏ cũng bị lạnh đến héo út, gió trên sường núi dường như càng lạnh hơn.
Hai người tới được một lúc, Chu Hành Nghiên đứng xa xa, nhìn chằm chằm bia mộ không nhúc nhích.
Vân Niệm nghi ngờ anh đã bị đông cứng, từ chiếc túi trên người anh lấy ra một chiếc khăn quàng cổ giống mình, đeo lên cho anh.
Chu Hành Nghiên vốn cao hơn cậu, hiện tại lại bước lên bậc thang, cậu không thể không bước lên bậc thang trước, nhón chân, mới thành công đeo khăn quàng lên cổ Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên theo hành động của cậu trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cậu, cho rằng người trước mặt là người khác.
Vân Niệm làm xong việc, vui mừng cảm khái nói: "Được rồi, lúc này cha mẹ anh sẽ không lải nhải không ngừng anh ăn mặc quá ít."
Chu Hành Nghiên muốn nói không phải cha mẹ nào cũng giống Vân Mạnh Tề, cũng không phải tất cả mọi người trời sinh đều giống thiếu niên trước mặt momg manh dễ vỡ.
Anh nhéo nhéo đầu ngón tay đỏ bừng vì lạnh của Vân Niệm, nói: "Vất vả cho cậu, cảm ơn."
Vân thiếu gia rất ít khi hạ mình giúp đỡ người khác, nghe tiếng cảm ơn này, lại có chút thẹn thùng, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía anh, bình tĩnh vẫy vẫy tay: "Này có là gì."
Chu Hành Nghiên nhìn cái ót xù xù lông của cậu, nhẹ nhàng cong khóe môi bên dưới lớp khăn quàng cổ, đi đến trước mộ.
Sau khi dành chút thời gian dọn dẹp xung quanh, thì đặt những đóa hoa tươi mang theo xuống.
Vân Niệm vừa thấy, cũng vội vàng đem bó hoa đã chọn của người bán hoa dưới chân núi đặt lên, sau đó lui lại, lễ phép đứng bên cạnh Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên trước sau vẫn im lặng, thế nên cậu bỗng có chút xấu hổ, nhìn chằm chằm ảnh chụp trên bia mộ, người đàn ông có đôi mắt hiền từ trong ảnh dường như đang nhìn cậu mỉm cười.
Cậu theo bản năng nói: "Anh lớn lên thật giống baba anh."
Chu Hành Nghiên nhẹ giọng mở miệng: "Trước kia rất nhiều người đều nói như vậy."
Vân Niệm có chút buồn phiền: "Tôi cũng muốn giống baba tôi, mạnh mẽ như vậy."
Buồn phiền của cậu không giống đang giả vờ, Chu Hành Nghiên trấn an: "Dì Diệp rất đẹp."
Vân Niệm thầm nói với Chu Hành Nghiên: "Chính là mẹ một chút cũng không giống cha mẹ anh thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, mẹ quá hung dữ, tôi có một chút sợ hãi mẹ."
Chu Hành Nghiên giả vờ không nhìn thấy điệu bộ co rúm của Vân thiếu gia, bất ngờ nói: "Thật vậy sao?"
Vân Niệm nhìn ảnh chụp hai người trên bia mộ, quyết định làm người thành thật trước mặt người lớn đã khuất, thẳng thắn nói với Chu Hành Nghiên: "Đương nhiên là thật, lần trước tôi ở nhà bắt nạt anh, khi bị mẹ bắt được, thật sự tôi sợ muốn khóc, bị nàng bắt được thời điểm, kỳ thật ta đều sợ hãi đến muốn khóc, anh thậm chí còn không nhìn ra được điều đó sao?"
Chu Hành Nghiên: "Không nhìn ra."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT