Ngoại truyện về Tạ Tuân

Linh Thù nói nàng đã chết, ai ai ở Tu Chân giới cũng nói nàng đã chết, mệnh bàn của nàng ở Hoa Cốc cũng đã biến thành màu đen.

Minh Ca chết ngay trước mắt Tạ Tuân, thú triều quét qua người nàng, hắn không còn tìm được Minh Ca nữa.

Mới mấy ngày trước, Tạ Tuân còn đang nghĩ đến sau khi đến nhân gian, bọn họ sẽ tìm một nơi tuyệt đẹp để sống tốt quãng đời còn lại.

Tạ Tuân không tin nên đã cầu xin cáo già tu luyện hàng trăm năm cũng không thể thành thần đưa mình đến cầu Nại Hà.

Hắn đợi suốt một tháng, vẫn không đợi được linh hồn của Minh Ca.

Cáo già nói với Tạ Tuân rằng ở núi Vạn Thú có những linh thú chuyên hút hồn phách.

Dường như mọi bằng chứng đều đang xác nhận rằng Minh Ca đã ra đi.

Tạ Tuân giết rất nhiều linh thú ở núi Vạn Thú, lột da chúng, máu tươi bắn tung tóe lên mặt, hai mắt hắn bỏng rát.

Hắn nghĩ mình có thể trả thù cho Minh Ca bằng cách này.

Hắn nhắm mắt lại, thế giới rơi vào tăm tối, hắn tìm kiếm giọng nói của Minh Ca trong thế giới tối tăm này, nhưng cái gì cũng không nghe thấy.

Hắn may rất nhiều quần áo lót và mũ nồi, lần may vá này của hắn tốt hơn lần trước rất nhiều, hắn nghĩ nếu Minh Ca mặc vào sẽ rất đẹp.

Cuối cùng Tạ Tuân đốt ngọn lửa, Minh Ca sợ nhất là mùa đông lạnh giá, cho nên mỗi khi đến mùa đông nàng đều may rất nhiều quần áo cho mọi người ở Hoa Cốc.

Cũng sẽ tự may cho bản thân.

Minh Ca nói: “Tết đến phải mặc quần áo mới, sang năm mọi việc mới được thuận lợi.” Sau đó nhìn Tạ Tuân mỉm cười, nhỏ giọng nói với hắn: “Tạ Tuân, quần áo ta may cho ngươi là đẹp nhất đó.”

Hắn vừa khóc vừa cười khi nhìn ngọn lửa.

Nếu nói đến chuyện khiến Tạ Tuân hối hận nhất thì đó chính là việc đã đưa chiếc mũ của Minh Ca cho Linh Thù.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Linh Thù là ở dưới vách núi Côn Lôn, đó cũng là lần đầu tiên hắn mở mắt ra, trước đây hắn chỉ có thể nhìn thấy một đường nét mơ hồ.

Khuôn mặt của Linh Thù dần dần trở nên rõ ràng trong mắt hắn.

“Ca ca tốt, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”

Tạ Tuân hỏi: “Là ngươi đã cứu ta?”

Linh Thù nheo mắt: “Là ta, hồ ly mù.”

Hồ tộc nhạy cảm với mùi hương, mặc dù lúc đó hắn cảm thấy mùi hương không đúng, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng cũng không hề nghi ngờ, diện mạo của Linh Thù phù hợp với đường nét mơ hồ ngày đó, hắn nghĩ mình nhất định phải cảm ơn nàng, sau đó hắn được tìm thấy rồi đưa về nhà, nên họ không gặp lại nhau nữa.

Sau này hắn lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cũng gặp được người quen thuộc.

Trên người nàng thoang thoảng mùi hương thảo dược, xen lẫn chút vị đắng, nàng lặng lẽ ngồi dưới đài của đại hội Thuần Thú, giống như một bông hoa mỏng manh dễ gãy.

Tạ Tuân nhận ra nàng ngay lập tức, sau đó hắn cũng đến bên nàng.

Minh Ca luôn dịu dàng, giọng điệu khi nói chuyện luôn trong trẻo nhẹ nhàng, mỗi lần Tạ Tuân đối mặt với nàng, hắn đều không biết nên mở miệng như thế nào, luôn cảm thấy nói nhiều lời sẽ xúc phạm đến nàng.

Ở trong lòng hắn, Minh Ca luôn là người cực kỳ thánh thiện.

Một thời gian sau hắn gặp lại cô nương kêu hắn là ca ca tốt kia.

Lúc đó hắn chỉ cảm thấy như bị sét đánh, hóa ra người hắn thầm thích bấy lâu nay lại không phải là người đã cứu hắn.

Tạ Tuân chỉ cảm thấy mình đã bị lừa, thậm chí còn cảm thấy tình cảm nhiều năm qua của bọn họ chỉ toàn là giả dối, người thiếu nữ mà hắn yêu những năm tháng niên thiếu không phải là người đã cứu hắn, thậm chí có thể nàng đã gạt hắn.

Hắn phải vật lộn với nỗi đau rất lâu, nghĩ đến việc muốn báo đáp ân tình trước kia.

Linh Thù chỉ đưa ra ba điều kiện, điều kiện thứ nhất là hắn phải thay nàng ta giành được vị trí đứng đầu trong đại hội Thuần Thú Sư.

Hắn không thể chấp nhận được cô nương mà mình yêu thích ngưỡng mộ lại là kẻ nói dối, nên đã bắt đầu suy nghĩ xem bản thân hắn thích năm năm ở bên Minh Ca, hay thích người ban đầu cứu mình.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy khi nghe Minh Ca nói với người khác: “Hình như ta đã từng gặp ngươi rồi”, thậm chí còn bị kích thích đến nỗi muốn hủy thiên diệt địa.

Thế cho nên hắn cảm nhận được trong đầu mình có một ý nghĩ gọi là sự phản bội.

Câu nói đó là sự khởi đầu cho mối quan hệ của hai người họ, nhưng giờ đây Minh Ca cũng nói điều tương tự như vậy với người khác.

Nhưng hắn vẫn làm tổn thương Minh Ca, hắn không muốn như thế, nhìn vào đôi mắt Minh Ca, hắn đau lòng đến mức lập tức muốn đầu hàng.

Hắn đồng ý với điều kiện của Linh Thù, hắn suy nghĩ thật cẩn thận, hắn nhận ra mình chỉ thích Minh Ca thôi.

Hắn sẽ báo đáp ơn cứu mạng của Linh Thù, hắn cũng không thể rời xa Minh Ca.

Điều kiện thứ hai của Linh Thù là lấy chiếc mũ đi, hắn nghĩ cũng không có gì quan trọng.

Mà điều kiện thứ ba của nàng ta là đưa Minh Ca đến nhân gian an toàn.

Sau đó, Minh Ca kể cho hắn nghe một câu chuyện xưa, nàng nói trước đây mình đã từng cứu một con hồ ly mù.

Minh Ca nói hắn không có lương tâm, thật ra hắn cũng hiểu điều đó, nhưng chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.

Ở trong lòng, hắn nhỏ giọng phản bác: “Nói bậy, mới không phải là kẻ vô lương tâm, hồ tộc đối bạn đời của mình là tuyệt đối trung thành, ta nhất định sẽ thích Minh Ca nhất.”

Tạ Tuân không hiểu rõ lắm về nữ tữ tên Linh Thù này, nàng ta có vẻ rất ghét Minh Ca nhưng lại vô cùng sợ Minh Ca sẽ chết.

Nhưng điều đó không còn quan trọng, hắn đã không còn tìm thấy Minh Ca nữa, hắn đi khắp mọi nơi để tìm tung tích của nàng, nhưng tìm mãi mà cũng không thấy.

Hắn tìm kiếm suốt một năm, cuối cùng trở về căn nhà nhỏ ở thị trấn Thính Hoa, khắp nơi trong nhà đều có bóng dáng của Minh Ca, dù là đang cười hay là đang khóc.

Hắn bắt đầu nằm mơ suốt đêm, mơ thấy Minh Ca bị thương, bị đàn dã thú cắn xé, nàng khóc không ngừng.

Nàng hỏi hắn, tại sao không cứu nàng, nàng rất đau đớn.

Tự nhủ phải cứu nàng, hắn khó chịu rơi nước mắt, hắn muốn đi cứu nàng nhưng làm thế nào cũng không được, vì thế hắn không nhịn được òa khóc.

Hắn vô cùng căm ghét sự kém cỏi của bản thân.

Sau đó, tại núi Vạn Thú, hắn gặp lại Minh Ca, khi đó Tu Chân giới đã bắt đầu trở nên bất ổn, linh khí điên cuồng dồn tới một chỗ, linh khí ở Tu Chân giới cũng bắt đầu loãng dần, ngay cả Tạ Tuân cũng nhận thấy cơ thể mình không thoải mái.

Nàng gầy hơn, đang mặc một chiếc váy mỏng, mảnh mai đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay nàng. Một ít tu sĩ mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt đứng vây xung quanh Thần Đàn ở phía trên cao. Chỉ có mình nàng đang đứng trong ngọn lửa cháy bừng bừng.

Tạ Tuân không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên đẩy đám đông sang một bên, muốn đến gần nàng hơn một chút.

Nhưng lại bị trận pháp đẩy trở về, hắn nhìn thấy Linh Thù dẫn theo linh thú đang điên cuồng phá trận pháp.

Trong lòng Tạ Tuân vô cùng hoảng sợ, hắn hóa thành hình thú, giống như một thanh kiếm sắc bén xuyên vào trong trận pháp, linh khí như lưỡi dao, đau đến mức hắn phát ra tiếng kêu.

Hắn nhìn thấy cô nương mình thích, ngực nàng từ từ mở ra, máu chảy dài xuống đất.

Hắn còn nhìn thấy máu đen thối rữa bên trong, trái tim nhuốm máu bẩn của nàng dần dần biến thành ánh sáng đầy màu sắc, chặn lối vào của nơi đang hấp thụ linh lực.

Hắn muốn cứu nàng, nhưng lại không thể làm gì.

Một lần nữa hắn lại căm ghét sự kém cỏi của chính mình.

Hắn bay lên đài cao, đỡ lấy cơ thể yếu ớt của nàng.

Minh Ca thậm chí còn không kịp nói với hắn lời nào, đến cả một cái liếc mắt cũng không có, cả người Tạ Tuân đầy máu, hắn không còn cảm nhận được chút sức sống nào của người trong ngực.

Hắn hy vọng Minh Ca sẽ tỉnh dậy rồi nói với hắn một câu: “Đừng buồn, ta không sao.”

Tạ Tuân không hiểu tương lai của Tu Chân giới thì có quan hệ gì với mình, cũng không hiểu sau khi linh lực cạn kiệt bọn họ sẽ đi về đâu, thậm chí hắn càng không hiểu những con quái thú thời Hỗn Độn xuất hiện sẽ gây tổn hại cho nhân gian như thế nào.

Hắn chỉ biết, ngay khi biết được tung tích của Minh Ca, còn chưa kịp vui mừng thì hắn đã mãi mãi mất đi cô nương mà mình yêu.

Một tiếng thét dài thê lương của hồ ly phát ra từ trong cổ họng hắn, người trong ngực hắn toàn thân đầy máu, hắn đưa tay ra bóp nát nội đan của hồ ly trong ngực.

Hắn nên đi cùng nàng, từ khoảnh khắc đầu tiên gặp Minh Ca, hắn đã sống vì nàng.

Trong khoảnh khắc nội đan tan vỡ, hắn nhớ tới chuyện đã xảy ra trước kia, khi đó Minh Ca phát bệnh, đau đớn tột cùng, hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nghe nói ở Thần Sơn có một loại Thần dược, thế là hắn tìm cáo già hỏi hồi lâu.

Sau này Minh Ca liên tục hỏi Thần sơn trông như thế nào, nhưng hắn thực sự không trả lời được.

Hắn là một con hồ ly năm đuôi, đuôi của hồ ly có thể dùng làm thuốc trường sinh, cáo già đã khuyên hắn rằng nếu làm như vậy thì chính là nghịch thiên cải mệnh, sẽ tổn thọ, còn không thể trở thành thần tiên nữa.

Hắn không hiểu: “Tại sao mọi người đều muốn trở thành thần tiên?”

Cáo già đã già lắm rồi, tuổi thọ cũng đã hết, ông sắp chết, nhưng cho dù sắp chết, thì ông cũng chưa bao giờ đặt chân lên chín tầng mây.

“Vậy vì sao ngươi lại tu đạo.”

Tạ Tuân lắc đầu, “Ta không tu đạo, từ khoảnh khắc nàng cứu ta, ta chỉ muốn bảo vệ nàng thôi.”

Lúc tự cắt đứt hai cái đuôi, hắn đau đớn vô cùng, nhưng hắn nghĩ đến Minh Ca, hắn lại cảm thấy khó chịu vì Minh Ca bị bệnh, nàng cũng rất đau.

Khi đó, đất trời đột nhiên chìm vào bóng tối, hắn hóa thành hình thú, trở về trạng thái không thể nhìn thấy gì khi còn niên thiếu.

Hắn một mình bước đi trong đêm tối, ngọn lửa trong đêm đen thiêu đốt cơ thể hắn, nỗi hoảng sợ trong lòng giống như một vùng hoang vu vô tận.

Sau đó hắn nghe thấy tiếng Minh Ca, nàng đang gọi tên hắn.

Một khắc đó, vạn vật bắt đầu sống lại, hắn ngửi được mùi hoa, nghe thấy tiếng nước chảy, hắn đứng giữa những đóa hoa trong hình dạng một con hồ ly.

Hắn nhìn thấy Minh Ca, hóa ra từ ánh mắt đầu tiên, hắn đã thích nàng nhiều như vậy.

Minh Ca, trên đời này không có Thần sơn, chỉ có một tấm lòng chân thành mà thôi.

Hồ ly là loài trung thành nhất với bạn đời của chúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play