17.
Đã một năm rồi tôi không gặp Trình Gia. Chàng thay đổi rất nhiều. Chàng mặc bộ áo bào màu tím, dáng người cao thẳng, khuôn mặt hờ hững. Trên tay chàng cầm một chiếc ô giấy dầu màu xanh.
Hôm ấy, mưa bụi mịt mù. Tôi nghĩ nhất định là bởi vì đáy mắt tôi đang mờ hơi sương.
Nhà họ Trình nhà cao cửa rộng. Tôi đứng cách cổng vào không xa, trông thấy Trình Gia xuống xe ngựa trước. Chàng mở ô rồi đưa tay đỡ một người con gái mặc áo đối khâm tay rộng xuống xe.
Nàng ta bận váy lụa chỉnh tề, dung mạo xinh đẹp. Trâm cài trên tóc có những đóa hoa kết bằng vàng và ngọc xanh.
Trình Gia không nhìn thấy tôi. Chàng che ô cho nàng ta, hai người chuẩn bị trở về phủ.
Tôi đã hỏi thăm nên biết người đó là vợ mới cưới của chàng, thiên kim tiểu thư của phủ Tuyên Bình Hầu – Tạ Thời Vi. Bọn họ thành hôn ba tháng trước dựa theo quy củ của Trung Nguyên. Tam thư lục sính, mối mai đàng hoàng.
Tôi nắm chặt roi ngựa trong tay. Trong màn mưa rả rích, tôi gọi tên chàng.
“Trình Gia!”
Sau đó, Trình Gia quay đầu lại. Tôi nhìn thấy rất rõ ràng trong mắt chàng chứa đầy sự hoài nghi cùng sự hoảng loạn sâu sắc. Chàng đang luống cuống, sắc mặt trắng bệch, không còn vẻ ung dung nữa. Chàng nhét cái ô trong tay cho cô vợ mới cưới rồi đẩy nàng ta một cái: “Đi vào đi!”
Tôi thấy nàng kia vừa muốn quay đầu lại nhưng bị một tiếng quát của Trình Gia dọa sợ phải dẫn theo nha hoàn đi vào phủ.
Mưa rơi tí tách xối ướt đẫm áo bào cũng như khuôn mặt chàng.
Lúc chàng bước về bên này, đột nhiên khiến cho tôi nhớ tới ngày đó ở thành Hu-Nê chàng cưỡi ngựa phi như bay về phía tôi.
Cũng là một ngày mưa thế này, nhưng không phải là người hôm ấy.
“A Ly, sao nàng lại ở đây? Nàng không nên tới nơi này, mau quay về đi!”
Tôi vung roi ngựa, tức giận nhìn chàng.
“Bớt nói nhảm. Ta hỏi chàng, mẹ chàng chưa ch.ết, có đúng không?”
“Đúng…” Chàng khép hàng mi ướt đẫm nước mưa, không muốn nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Chàng cưới người con gái khác rồi, có đúng không?”
“Đúng…”
“Chàng không muốn về Tây Vực nữa, bảo ta quên chàng đi, đúng hay không?”
“Đúng…”
“Được, được lắm.”
Tôi bật cười, tay nắm chặt roi ngựa tới mức nổi gân xanh: “Trình Gia, ta không thích lừa gạt, cũng không thích hiểu lầm. Bây giờ ta cho chàng một cơ hội để giải thích cho ta nghe.”
Chàng nhìn tôi, môi mấp máy nhưng khi mở miệng lại nói: “A Ly, nàng quay về đi. Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ tới Tây Vực tìm nàng…”
“Chàng vẫn còn muốn lừa ta?!”
Không nhịn được nữa, tôi vung roi ngựa liền ba lần, quất mạnh về phía Trình Gia!
Trình Gia không hề trốn tránh mà chỉ giơ tay chặn lại. Trong nháy mắt, mu bàn tay đầm đìa máu tươi, ống tay áo đã bị quật rách. Trên gò má mịn màng như ngọc của chàng có thể thấy được một vệt máu rõ ràng đang nhanh chóng sưng lên.
Tôi lại vung roi ngựa lên, chàng vẫn không trốn tránh mà chỉ dùng tay ngăn cản, bị tôi đánh liền ba roi. Nước mưa trượt xuống theo gò má, đỏ tươi một mảnh. Trên tay, trên cổ, trên tai của chàng, tất cả đều là vết máu, trông vô cùng thê thảm.
Chàng nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, gần như sắp khóc nhưng khi mở miệng vẫn là mấy từ đó: “A Ly, nàng quay về đi. Ta xin nàng…”
“Ta đương nhiên phải quay về. Chẳng lẽ ta phải ở lại đây vì một kẻ vong ân phụ nghĩa như ngươi sao? Trả lại mặt dây chuyền cho ta!”
Trình Gia không hề do dự. Chàng lấy xuống mặt dây chuyền ngọc lam trên cổ, bỏ vào trong tay tôi.
“Bây giờ nàng đi ngay đi. Quay về Tây Vực.” Chàng nói.
Tôi vung roi ngựa, không khỏi lại muốn cho chàng một roi.
Trình Gia giơ tay chặn lại theo bản năng. Đối diện với đôi mắt đỏ hoe, gò má và mu bàn tay bị đánh cho tứa máu của chàng, cuối cùng tôi hạ roi xuống.
“Trình Gia, ta sẽ cho chàng một cơ hội. Chàng có đi theo ta hay không?”
“A Ly…”
Chàng nhìn ta, đột nhiên rơi lệ: “Nàng đi nhanh đi, chỉ coi như ta có lỗi với nàng.”
“Ta đi rồi, chàng sẽ ch.ết.” Tôi lẳng lặng nhìn chàng: “Nghĩ cho kỹ.”
“Ta nghĩ kỹ rồi. Sau này ta và nàng không liên quan tới nhau nữa. Sống ch.ết đều là số của ta.”
“Được, Trình Gia, như chàng mong muốn.”
18.
Đường phố Trường An bị cơn mưa rào dội sạch, vắng tanh không một bóng người.
Tôi ra khỏi quán trọ. Trong ánh mắt kinh ngạc của bà chủ, tôi xách theo bọc quần áo bước vào trong màn mưa.
À, còn có con ngựa của tôi nữa.
Móng Tuyết của tôi chẳng quản nghìn dặm theo tôi tới Trường An nhưng lại không tìm được Hoa Sương của nó. Tôi với nó giống nhau, đều không thích Trung Nguyên.
Người ở nơi này thật xấu xa. Bọn họ đứng trú mưa dưới mái hiên bên đường, chỉ chỉ trỏ trỏ, cười cợt tôi và Móng Tuyết.
Tôi còn trông thấy ở xa xa có một người mặc áo tơi, đội nón rộng vành, cưỡi trên lưng con ngựa cao đang phi nước đại mà tới. Khi gã lại gần, tôi mới nhận ra trong tay kẻ đó đang nắm chặt một sợi dây thừng. Đầu kia của sợi dây buộc một người phụ nữ máu me đầm đìa.
Người phụ nữ đó bị kéo lê trên mặt đất, xiêm áo bị mài nát, nhìn không rõ dáng hình. Máu trên người chảy ra bị mưa to rửa trôi, sau đó lại chảy ra…
Nàng ta giống như một con cá đang hấp hối, tóc tai bù xù, miệng há hốc đớp chút hơi tàn. Thậm chí nàng ta còn không phát ra được âm thanh nào. Con ngựa không ngừng tăng tốc, rõ ràng là muốn hành hạ nàng ta đến ch.ết.
Ông nội dặn tôi không nên xen vào việc của người khác nên tôi vỗ vào lưng Móng Tuyết, lui vào ven đường, vốn chưa định nhiều chuyện. Thế nhưng, khi gã đàn ông đó lao qua tôi như một cơn gió thì cây roi trong tay tôi quất về phía gã gần như trong vô thức.
“Người Trung Nguyên ch.ết tiệt!”
Có lẽ bởi vì đang ôm một bụng tức, giọng tôi hung dữ, roi quất ra không hề lưu tình.
Gã đó không ngờ tôi đột nhiên ra tay nên ngả người ra sau. Kết quả là một roi này đánh trúng đầu con ngựa của gã. Con ngựa bị đau lồng lên, nhấc cao hai vó trước. Gã đàn ông nhanh nhẹn, tung mình xuống ngựa.
Trước lúc đó, tôi đã nhanh chóng nhảy lên ngựa, dùng roi quất Móng Tuyết, cưỡi nó phóng đi. Tôi cưỡi ngựa rất giỏi nên không thèm để gã vào mắt. Nào ngờ, gã gần như phát điên, tung bước chân, điên cuồng lao về phía tôi.
Tôi quay đầu lại, lại cho gã một roi.
“Đi ch.ết đi!”
Một roi này quất rơi cái nón rộng vành của gã, nhưng chưa thấy rõ mặt gã tôi đã quay đầu tiếp tục cưỡi Móng Tuyết phóng đi như bay.
Lúc này mưa tạnh dần, đường phố Trường An vắng lặng. Tôi bỏ rơi gã đó lại phía sau. Khóe miệng nhếch lên, tôi chỉ cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng chẳng mấy chốc tôi đã không cười được nữa. Bởi vì chẳng biết từ khi nào có một nhóm rất đông người ngựa chặn tôi lại ở cổng thành trước mặt. Mỗi người đều cầm giáo dài trong tay, nhắm thẳng vào tôi.
Ch.ết tiệt.
Tôi và Móng Tuyết bị bắt.
Người Trung Nguyên thật hèn hạ, bọn họ dùng lưới chia ra túm tôi và Móng Tuyết. Sau đó hùng hục áp giải chúng tôi đi. Tôi bị trói tay buộc chân, đưa đến phủ Thần Vương.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên Chu Nguyên Hanh này.
Con trai thứ ba của hoàng đế Trung Nguyên, Thần Vương Chu Nguyên Hanh. Hôm tôi cứu Trình Gia, chàng nằm mơ vẫn nghiến răng nghiến lợi muốn gi.ết kẻ đó.
Cũng chính là hắn, trước đây đã sắp đặt chuyện mưu phản của thái tử. Trong lao ngục, hắn dùng hết cực hình, thẩm vấn ch.ết Trình thái phó và hắn cũng phái người một mạch đuổi gi.ết Trình Gia và thái tử đến tận Tây Vực.
Lúc gặp hắn, tôi bị trói chặt chân tay ném xuống đất.
Hắn mặc áo bào màu đen, ngồi trên công đường cao. Hắn nhận lấy cái khăn do người hầu gái dâng lên, lau đi nước mưa còn sót lại trên mặt.
Khuôn mặt hắn thoạt nhìn cũng rất xấu xa, khóe miệng hơi nhếch, đuôi lông mày dài hất lên, ánh mắt ẩn chứa nham hiểm và lạnh lùng, song lại cố tình làm ra vẻ ấm áp chẳng ăn nhập gì.
“Bên đường hành hung, ngươi đã biết tội chưa?”
Ngay cả giọng nói của hắn cũng mang theo ý cười nhàn nhạt. Nếu chưa nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn, ai có thể nghĩ rằng một chàng công tử đẹp trai nho nhã như vậy lại có thể kéo lê người ở trên đường đến mức máu me bê bết.
Người Trung Nguyên có câu: hảo Hán không sợ thua thiệt trước mắt.
Trung Nguyên còn có câu tục ngữ: không đánh người có khuôn mặt tươi cười.
Tôi gật đầu, nhìn hắn với vẻ mặt thành khẩn: “Xin lỗi, tôi sai rồi, cũng không dám nữa. Có thể thả tôi đi không?”
Có lẽ là thái độ nhận lỗi của tôi vô cùng tốt nên hắn không khỏi bật cười. Hắn chậm rãi đứng dậy, đi tới ngồi xổm trước mặt tôi, tặc lưỡi: “Ta muốn ngươi nhận tội, không phải nhận lỗi.”
“Vâng, tôi nhận tội. Bao giờ thì thả tôi đi?”
Hắn cau mày, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó lại bật cười: “Muốn đi à?”
Chẳng biết tại sao, tôi luôn cảm thấy hắn cười rất nham hiểm, không hề có ý tốt.
Đúng như dự đoán, hắn sai người cởi trói cho tôi, sau đó lôi tôi ra ngoài sân, chỉ vào người phụ nữ đang nằm trên mặt đất kéo dài hơi tàn, nói: “Vừa nãy ngươi ra tay trên đường chẳng phải là vì muốn cứu ả ta sao? Bây giờ bản vương cho ngươi một cơ hội. Gi.ết ả ta xong là ngươi có thể đi.”
Tôi liếc nhìn hắn rồi ngồi xổm xuống nhìn người phụ nữ đáng thương kia. Nàng ta đã bị tra tấn vô cùng khủng khiếp, khắp người là máu, hơi thở yếu ớt.
Tôi cân nhắc, sau đó vươn tay về phía Chu Nguyên Hanh, muốn một con dao. Người hầu đứng bên cạnh đưa cho tôi một con dao theo sự phân phó của hắn.
Tay tôi nắm đúng tử huyệt trên cổ nàng ta rồi đâm thẳng con dao vào đó.
“Đại La trên cao, Niết bàn lên trời.” Tôi vuốt má nàng, lau sạch vết máu trên mặt nàng.
ngôn tình hayE là Chu Nguyên Hanh không biết, ở chỗ chúng tôi đây là chuyện thường thấy. Nếu như người nào đó xác định sẽ ch.ết, không còn hi vọng sống nữa thì chúng tôi cũng không ngại kết thúc đau đớn của họ trước thời hạn, tiễn họ sớm về miền cực lạc.
Hắn không ngờ rằng tôi sẽ ra tay. Bởi vì hắn tin rằng tôi và cô gái này là cùng một hội.
Tôi cũng không ngờ rằng hắn không giữ lời hứa. Hắn muốn mạng của tôi chỉ vì một miếng ngọc bội được lục soát ra từ trong bọc hành lý của tôi. Miếng ngọc đó được chạm rỗng ở giữa, bên ngoài có hoa văn bao quanh. Chính là miếng ngọc mà trước đây chú em họ Nguyên Tông đã tặng tôi.
Chu Nguyên Hanh cười hả hê, nhìn tôi với khuôn mặt đầy sát ý: “Chiêu này của Thái tử có thể nói là liên hệ chặt chẽ. Hắn phái một con đàn bà tới muốn ám sát ta ở trên giường. Kế hoạch thất bại, hắn lại tìm một đứa con gái Tây Vực tới. Thế nào? Bản vương chưa nhìn thấy con gái Tây Vực bao giờ hay sao? Lầu Xuân Phong là sản nghiệp của ai, hắn không biết sao?”
Tôi đần mặt ra, nhìn hắn như nhìn một gã ngốc, giọng nói lộ rõ sự ghét bỏ: “Đúng vậy. Ngài nói đúng hết, đi tìm hắn tính sổ đi. Tôi có thể đi được chưa?”
“Đi ư?!”
Chu Nguyên Hanh chẳng thèm đóng kịch nữa. Hắn xách tôi bằng một tay, tay kia thì rút cây kiếm trong tay thị vệ. Hắn cười gằn xách tôi tới bụi hoa trong vườn.
“Máu của mỹ nhân phải dùng để tưới hoa mới phải. Sau này lúc bản vương ngắm hoa, nhớ tới khuôn mặt này của ngươi nhất định sẽ cảm thấy hoa mẫu đơn rất tươi đẹp.”
“Ơ, đây là hoa mẫu đơn á? Hoa mẫu đơn không phải màu đỏ à? Sao còn có màu trắng với màu vàng? Chưa nghe thấy bao giờ.”
Tôi thề, tôi thật sự rất ngạc nhiên. Cho nên, khi Chu Nguyên Hanh xách cổ áo của tôi, tôi không quên vươn tay hái một đóa. Sau đó, tôi thừa dịp hắn không chú ý, tay cầm hoa đột nhiên đánh vào mặt hắn.
Ông nội dặn tôi không được tùy tiện đánh người Trung Nguyên. Hiện tại tôi muốn nói cho ông biết, không phải tất cả người Trung Nguyên đều dễ đối phó.
Thần Vương Chu Nguyên Hanh là tên súc sinh có sức mạnh cực lớn.
Hắn phản ứng nhanh nhẹn. Một tay nắm lấy cổ tay tôi rồi vặn lệch tay tôi.
Sau khi tôi thừa dịp đá vào háng hắn một cước, hắn lại ấn cổ tôi xuống, dùng thanh kiếm lạnh lẽo cứa cổ tôi giống như làm thịt một con gà.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, tôi đã sẵn sàng bại lộ thân phận thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng.
“Thái tử giá lâm!”
Chu Nguyên Hanh đạp tôi xuống đất, làm tôi gặm đầy một miệng bùn.