Lúc Tần Nhiêu nhận lấy chiếc tai nghe thì vô tình chạm phải ngón tay mềm mại hơi lạnh của cô.

Anh vô thức liếm môi dưới, đột nhiên cảm thấy có hơi khát nước. Bởi vì chiều dài dây tai nghe có hạn nên lúc anh đeo tai nghe, Lê Ương đành phải ngồi nhích lại gần anh hơn.

Khoảng cách hai người lúc này cực kỳ gần, mùi hương hoa linh lan mà anh thương nhớ kia lại vô tình quấn quanh chóp mũi anh.

Lê Ương nhìn bài hát đang phát trên điện thoại rồi hỏi: “Anh thích nghe nhạc tiếng Anh, tiếng Quảng Đông hay là phổ thông?”

“Đều được.” Anh nói giọng khàn khàn.

Lê Ương thấy anh không chọn nên cô đành nhấp đại một bài trong playlist của mình. Thật ra danh sách bài hát của cô khá là đa dạng, nhạc tiếng Anh, tiếng Quảng Đông hay tiếng phổ thông đều có, nhưng chúng đa phần đều là dòng nhạc nhẹ nhàng êm dịu.

Bài hát liên tục chuyển đổi, Tần Nhiêu trông có vẻ là đang nghe nhưng thật ra anh không hề chú ý đến mấy bài hát đang phát. Có điều không rõ vì sao tâm tình anh dịu lại rất nhanh.

Chỉ còn vài trạm nữa là đến nơi, trên xe lúc này cũng không còn đông đúc như lúc nãy nữa.

Lê Ương nhìn thấy phía trước chỗ tay vịn có chị gái mặc váy ngắn, sau lưng cô là một tên đàn ông đeo kính, dáng người hắn ta khá gầy. Mặc dù xung quanh không hề đông người nhưng ông ta vẫn đứng rất sát chị gái kia.

Trông rất kỳ lạ.

Nhưng trông hai người họ có vẻ xấp xỉ tuổi nhau, Lê Ương không biết liệu bọn họ có phải là người yêu nhau không. Cô đang định xem xét chút thế nào, thì tay người đàn ông kia vươn tới phía sau mông cô gái.

Chị gái kia cuối cùng cũng nhận ra, cô ấy quay đầu bắt lấy tay người đàn ông đó: “Sao anh lại sờ mông tôi?!”

Người đàn ông đó lập tức phản bác: “Cô đừng nói bậy! Tôi chỉ không cẩn thận lỡ chạm vào thôi!”

“Anh mới là người nói dối, lúc nãy tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng luôn có người cứ đứng sát tôi, tài xế, tôi muốn kiểm tra camera! Anh cứ chờ mà vào cục cảnh sát nói chuyện đi.”

Tài xế nghe thấy phía sau nổ ra tranh chấp, ông lập tức đỗ xe vào bên đường rồi đi xuống nói với cô gái: “Tôi không có quyền kiểm tra camera, muốn gì thì phải báo cảnh sát trước rồi công ty giao thông công cộng mới cho phép check.”

Người đàn ông kia nghe vậy lập tức nói: “Tôi phải về nhà có việc gấp, làm gì có thời gian chờ cảnh sát cơ chứ.”

“Tôi cũng vội về nấu cơm cho con nữa, có thể là cô gái này hiểu nhầm gì đó rồi, thôi bỏ qua đi.” Một bác gái lên tiếng.

“Đúng vậy, anh chàng này nhìn rất tử tế, không giống kiểu người sẽ làm ra mấy chuyện như vậy đâu.” Một ông chú đang xách cặp da nói.

“Tôi không rảnh chơi với cô đâu, tài xế mau mở cửa, tôi phải đi.” Người đàn ông đó vùng tay ra khỏi cô gái, dự định xuống xe.

Ngay lúc này một giọng nữ vừa mềm mại nhưng lại rất kiên định vang lên: “Tôi làm chứng, lúc nãy là anh ta cố tình chạm vào người chị ấy, sau đó còn vươn tay chạm nữa, anh chính là đang quấy rối tình dục.”

Mọi người trên xe đều nhìn về Lê Ương, người đàn ông thấy cô còn nhỏ liền giận dữ giậm chân bước về phía cô.

“Mày con nít con nôi thì biết cái gì?” Ông ta hùng hổ mắng, còn định vung tay dạy dỗ cô một trận, đột nhiên bị thiếu niên bên cạnh cô ngăn lại, lực tay mạnh đến nỗi chỉ một chút nữa thôi cổ tay ông ta sẽ gãy ngay.

Tần Nhiêu ngước mắt nhìn, anh cười lạnh liếc ông ta: “Mẹ nó, ông gào với ai thế hả?”

Ông ta bị nắm đau tới mức nói không nên lời, chỉ có thể liên tục rên rỉ than đau.

Tài xế thấy có nhân chứng, việc này chắc chắn không thể coi là hiểu nhầm được, ông nhìn các vị khách khác nói lời xin lỗi: “Nếu đã thế, bây giờ tôi sẽ lái xe tới cục cảnh sát ngay, mọi người xin hãy xuống xe trước đi ạ.”

Mọi việc đã tới nước này rồi, dù không tình nguyện nhưng mọi người cũng không còn cách nào khác, tất cả chỉ có thể xuống xe.

Cô gái kia đi tới trước mặt Lê Ương, cảm kích nói: “Thật lòng rất cảm ơn em, đây là hai quả bưởi chị mua được lúc tan làm, ngọt lắm nên em cứ mang về ăn nhé.”

Chị gái khăng khăng nhét bịch nilon vào tay Lê Ương, cô cũng không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy.

Lê Ương cùng Tần Nhiêu xuống xe, trạm kế tiếp cách nơi này khá xa, đúng lúc có chiếc taxi chạy tới, Tần Nhiêu vẫy tay đón xe.

Anh bước tới bên chiếc xe, mở cửa ra rồi nhìn về phía Lê Ương: “Lên xe.”

Lê Ương sửng sốt, cô cứ tưởng anh bắt xe cho một mình anh thôi chứ.

“Dù sao cũng tiện đường, tôi đưa cậu về.”

“Cảm ơn.” Lê Ương ngồi vào xe, trên tay cô vẫn còn ôm hai quả bưởi trong ngực, nghĩ ngợi một lúc thì lấy một trái đưa cho Tần Nhiêu: “Chuyện lúc nãy, thật sự cảm ơn anh.”

Tần Nhiên nhìn cặp mắt to tròn của cô gái, nhìn tới trái bưởi to trong tay cô, rồi nhìn lại gương mặt đầy sự chân thành của cô gái nhỏ trước mặt, anh bật cười không chút khách khí gì nhận lấy nó.

Vốn cũng chỉ cách có vài trạm xe, đi một lát đã tới trước cửa tiểu khu rồi.

“Tôi về trước.” Cô cởi bỏ đai an toàn trên người rồi nhìn Tần Nhiêu nói.

“Lần sau.” Anh đột nhiên mở miệng.

Cô nghi hoặc quay đầu nhìn lại, nghe anh tiếp tục: “Nếu lại có trường hợp như vậy diễn ra, mà cậu lại chỉ đi một mình, trước khi nói gì cũng phải suy nghĩ đến an toàn của bản thân trước.”

“Ừm, tôi biết rồi.”

Cũng hên lần này là trên xe buýt đông người, tên đàn ông kia hẳn sẽ không dám làm gì quá đáng nên cô mới dám nói như vậy.

“Nhưng nếu có tôi ở đó.” Cậu vừa nói vừa quay người, “Em càng không cần bận tâm nhiều như thế.”

Vừa dứt lời, bờ môi anh khẽ cong, giọng lười biếng lại vang lên: “Dù sao ông đây cũng thích làm mấy việc trượng nghĩa.”

Lê Ương: “……”

-

Thứ hai, Lê Ương tới trường học, nghe được hai bạn nữ bàn trên đang thảo luận về việc tham gia câu lạc bộ rất rôm rả.

Hạ Lộ Nùng dùng móng khảy vỏ quả trứng luộc, cô nghe bọn họ nói chuyện nên mới sực nhớ ra chuyện này, lập tức quay sang hỏi Lê Ương: “Ương Ương cậu có dự định sẽ tham gia câu lạc bộ nào chưa?”

Trường cấp ba lúc trước của Lê Ương hoàn toàn không có khái niệm về câu lạc bộ, cô có hơi tò mò: “Mấy đó là về gì thế?”

“Rất nhiều luôn, có truyền thông, manga anime, nhảy, phiên dịch, âm nhạc, hí kịch, rồi còn có câu lạc bộ về hùng biện nữa á.” Hạ Lộ Nùng nói hết mấy câu lạc bộ mà mình biết cho cô nghe.

Sau khi được phổ cập kiến thức mới, Lê Ương đại khái có thể hiểu chút chút về mấy chữ câu lạc bộ này rồi. Nôm na chính là các câu lạc bộ sẽ tuyển sinh vào tuần thứ hai của tháng chín, mà đa số bọn họ chỉ tuyển học sinh lớp 11 mà thôi. Bởi vì lớp 10 thì mới vào trường còn lớp 12 lại bận bịu ôn thi đại học, sẽ không đủ thời gian hoạt động cho câu lạc bộ.

Tuy chỉ là các hoạt động ngoại khóa, nhưng trường học quản cũng rất chặt, bất kỳ câu lạc bộ nào cũng phải có một giáo viên hướng dẫn.

Thấy bạn có vẻ không mấy nhiệt tình, Hạ Lộ Nùng lên tiếng: “Hay là cậu tham gia câu lạc bộ nhảy múa với tớ đi, ngày nào cũng học học chán lắm, quơ chân múa tay xíu coi như luyện tập thân thể cũng được.”

“Nửa động tác quơ tay tớ còn không biết, thế mà cũng tham gia được á?” Lê Ương nghi ngờ hỏi.

“Tất nhiên rồi, mấy thứ này đều là cơ bản thôi, với lại còn có tớ nè, cậu không biết gì thì cứ hỏi tớ là được.”

Trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối, chủ nhiệm lớp phát cho lớp một xấp giấy đăng ký tham gia câu lạc bộ, bạn nào có hứng thì có thể ghi danh, Lê Ương và Hạ Lộ Nùng đều nộp vào câu lạc bộ vũ đạo.

Ngày thường đi học nên không có thời gian, mấy câu lạc bộ đều mặc định tổ chức hoạt động vào chiều chủ nhật. Đăng ký vào câu lạc bộ nhảy có hơn hai mươi người, phần lớn đều là những bạn đã học nhảy từ nhỏ, chỉ có Lê Ương và hai bạn nữ khác là chưa từng tiếp xúc qua nhảy múa.

Hơn nữa nội dung buổi sinh hoạt đầu tiên cũng khá đơn giản: ép chân, ép vai, đá cao, xoạc chân. Mấy động tác này đối với Lê Ương vẫn còn khá đơn giản, mỗi động tác cô đều học theo giáo viên rất cẩn thận.

Cuối buổi, cô giáo dạy động tác gập eo*, còn bảo người nhảy tốt nhất lớp, Hạ Lộ Nùng, lên làm mẫu cho mọi người học tập. Cô ấy làm động tác cực kỳ trơn tru mượt mà, đạt tiêu chuẩn hạ eo mà giáo viên đặt ra, hơi thở từ đầu đến cuối vẫn rất đều đặn.

*Theo bản raw dịch ra thì nó là động tác bánh xe (Wheel pose) nha mọi người

Giáo viên cực kỳ hài lòng, còn khen ngợi cô một lúc, sau đó giải thích cặn kẽ từng động tác một, còn không quên dặn dò một số điều cần lưu ý khi luyện tập động tác khó nhằn này.

Hướng dẫn xong, chia cả lớp thành hai nhóm, tự luyện tập.

Hạ Lộ Nùng chắc chắn không cần luyện gì thêm, cô vòng tay ôm lấy eo Lê Ương, không nhịn được mà reo lên: “Ương Ương à, eo cậu còn nhỏ hơn eo tớ nữa đấy!”

Lê Ương có hơi ngại, cô bối rối không dám ngả người ra: “Từ trước tới nay tớ chưa từng ngả người ra sau, chứ nói chi tới chuyện ngập eo ra sau như thế.”

Hạ Lộ Nùng còn chưa kịp nói lời nào, bên cạnh vang lên tiếng Trần Tử Di móc mỉa: “Động tác cơ bản như này mà còn làm không xong, còn dám xách mặt vào câu lạc bộ nhảy à.”

Cô ta và Lê Ương không cùng lớp, thậm chí có thể nói là không quen biết gì nhau, nhưng cô ta và Hạ Lộ Nùng đều là học sinh nghệ thuật, chưa bàn tới vũ đạo, thành tích và ngoại hình đều kém xa Hạ Lộ Nùng.

Bởi vì luôn đứng phía sau Hạ Lộ Nùng, cô ta nảy sinh cảm giác không phục, đối với kiểu con gái lớn lên xinh đẹp như thế, còn chơi chung với Hạ Lộ Nùng nên cô ta vô thức sinh ra cảm giác chán ghét Lê Ương.

“Đúng rồi, có cậu là hay.” Hạ Lộ Nùng trợn mắt khó chịu, “Học nhảy mười mấy năm, thế mà dịp kỷ niệm thành lập trường năm ngoái, diễn có năm phút mà lỗi tận ba lần, chút nữa còn té ngay trên sân khấu, tôi thật hối hận vì không kịp quay video giây phút huy hoàng đó của cậu đấy.”

Trần Tử Di tức đến mức dậm chân, nhưng biết bản thân yếu vế, cô ta chỉ đành hậm hực kéo bạn tập của mình đi chỗ khác tập luyện.

Hạ Lộ Nùng nhếch môi, lộ ra vẻ mặt của người chiến thắng, cô đắc ý cười vui vẻ, rồi nhìn Lê Ương động viên: “Cậu cứ yên tâm đi Ương Ương, tớ đỡ cậu. Đầu tiên cậu vươn tay ra đi, sau đó hạ trọng tâm xuống, rồi từ từ ngã đầu ra phía sau.”

Lê Ương làm theo hướng dẫn, cô vươn tay cố gắng chạm được ngón tay lên mặt đất rồi dùng lực nơi bàn tay chống đỡ cả người.

“Đúng rồi!” Hạ Lộ Nùng trông còn phấn khích hơn cả việc bản thân làm được động tác đó, cô ôm lấy eo bạn mình, vui vẻ đùa giỡn: “Ương Ương này, eo cậu mềm cực á, tớ không nỡ buông luôn nè.”

Đối diện lớp nhảy là lớp MUN*, một đám học sinh sau buổi học vì tò mò mà đứng bu kín hành lang trước lớp nhảy, ai cũng sôi nổi nhìn vào bên trong.

*MUN: Model United Nations, còn được gọi là Model UN hoặc MUN, là một mô phỏng giáo dục trong đó học sinh tìm hiểu về ngoại giao, quan hệ quốc tế và Liên Hợp Quốc.

“Ôi, mấy người lớp nhảy dáng đẹp vãi.”

“Sao cứ có cảm giác mấy bạn nữ dáng xinh mặt đẹp đều vào lớp nhảy á ha, sớm biết thế tôi cũng đăng ký vào lớp nhảy.”

“Mấy người nhìn bên kia đi, hai hoa khôi trường mình dính lấy nhau kìa!”

Dứt lời, tất cả mọi người đều quay sang hướng bọn họ, hình ảnh vũ đạo của cả hai phản chiếu trên chiếc gương cỡ đại trong phòng, Lê Ương lúc này đang ưỡn người ra phía sau, bàn tay chống trên mặt đất, còn Hạ Lộ Nùng đang cúi người vòng tay ôm lấy eo cô, hai người gần sát như thể dính vào nhau.

Có người lén chụp lại một tấm rồi đăng lên diễn đàn trường.

Bạn học này vốn chỉ định đăng lên cảm thán về vẻ đẹp của hai hoa khôi khi bọn họ ở cùng nhau, chỉ là không ngờ bài đăng rất nhanh leo lên top của diễn đàn.

Tần Nhiêu cũng vô tình nhìn thấy tấm ảnh đó lúc thoáng qua điện thoại Trần Việt Dương, bài viết này đã được quản trị viên ghim lên đầu. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là vòng eo trắng nõn nhỏ nhắn dưới bộ đồ tập màu xanh lam của cô gái nhỏ.

Cô gái ấy ngửa đầu ra phía sau, hai má hây hây đỏ do vận động nhiều, trên mặt dính vài sợi tóc đen, chiếc cổ trắng như tuyết dài tạo nên một đường cong tuyệt mỹ.

“Gì thế?” Giọng anh có hơi trầm xuống.

Trần Việt Dương vẫn chăm chú nhìn tấm ảnh nên không nhận ra sự khác thường trong giọng nói của thằng bạn mình, cậu ta còn vui vẻ đưa điện thoại sang cho anh nhìn một chút: “Đây là hai hoa khôi trường mình tập nhảy á, ôi đúng là bùng nổ nhan sắc, anh Nhiêu có muốn xem không?”

Cậu chỉ là thuận miệng hỏi vui, dù sao từ trước tới nay anh Nhiêu cũng không quan tâm lắm mấy chủ đề này.

Nhưng không ngờ lại có chuyện ngoài dự kiến, Tần Nhiêu nhanh tay nhận lấy điện thoại.

Người đăng bài chỉ có duy nhất một tấm ảnh chụp mà thôi.

“Lê Ương với Hạ Lộ Nùng mặc đồ nhảy màu xanh này đẹp vãi á, khí chất cực luôn!!”

“Nhìn hai người bọn họ mà tui có động lực hè này phải giảm cân rồi đó.”

“Huệ Đức năm nay bùng nổ mất thôi, hai hoa khôi này đều đẹp kinh á!! Dáng người cũng tuyệt phết!!”

“A a a a đây mà là eo iếc gì chứ, phải là đao cướp hồn mới đúng!! Đây không phải là chân nữa rồi, phải là suối bên bờ sông Seine.*”

*Này là từ lóng trên internet, tạm hiểu thì là dùng để mô tả đôi chân đẹp, bắt nguồn từ bài hát có tên "Chân chị không phải là chân". Lời bài hát này không có ý nghĩa thực sự và chủ yếu mang tính vần điệu nhưng dần dần phát triển thành một từ đồng nghĩa với việc ca ngợi đôi chân đẹp. (校花的腿不是腿,是塞纳河畔的春水)

“Hơ hơ, bình luận phía trên hài quá rồi đó, nhưng đúng là eo Lê Ương đẹp vỡi luôn, nhìn vừa mềm vừa trắng, ôi chói mắt quá!”

Nhìn tới cái bình luận này, Tần Nhiêu đột nhiên cảm thấy không còn vui vẻ như lúc nãy nữa, sắc mặt cũng dần xám đi không ít.

“Tui rất mê xem mấy chị đẹp ở cạnh nhau á!!! Đúng là cảnh đẹp ý vui!!!”

“Nếu nhận xét khách quan thì đúng là Lê Ương và Hạ Lộ Nùng đều đẹp, nhưng hai người bọn họ một là chị đẹp đẹp hút hồn, còn lại là kiểu em gái ngọt ngào dịu dàng. Mặc dù không khác nhau nhiều lắm nhưng trông bọn họ có vẻ rất thân thiết, cũng bổ mắt phết.”

“Tôi chỉ nói một câu thôi, tôi cũng mê a a a a.”

“Bình luận số 10086 thân mến, máu hủ trong tui đang trào dâng lắm nè!!! Giờ tui chỉ muốn hét lên rằng: Bên nhau đi, bên nhau đi!!! Trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long!”

Tần Nhiêu: “?????”

Cái bình luận này có ý nghĩa là gì thế nhỉ

Mười phút sau, Trần Việt Dương được nhận lại điện thoại, hình như vẻ mặt Tần Nhiêu có gì đó lạ lạ nhỉ, sao tự nhiên lại trông khó chịu, bực bội thế nhờ? Bài đăng này cũng có phải drama gì đâu, còn là phong cảnh hữu tình nữa đó!

Đêm đó, Trần Việt Dương lại dạo diễn đàn chơi, anh còn định ngắm nhìn tấm ảnh kia thêm nhiều chút, lại không ngờ từ ảnh biến thành dòng chữ lạnh ngắt.

“Admin diễn đàn: Xin chào, vì chúng tôi nhận được báo cáo từ bạn, nên bài viết “Hoa khôi nhảy thật đẹp mắt” đã bị xóa.”

Đầu Trần Việt Dương hiện nguyên một dấu chấm hỏi to tướng, anh báo cáo lúc nào cơ chứ.

Sau đó anh nhấp vào dòng thông báo đó, đúng là tài khoản của anh, lịch sử báo cáo: xâm phạm quyền riêng tư, chụp ảnh khi chưa nhận được sự cho phép, yêu cầu xóa bài.

Trần Việt Dương: “??”

Là anh mất trí nhớ hay điện thoại anh thành tinh, lén báo cáo luôn cơ á??!

Tác giả có chuyện muốn nói:

Nhiêu ca: Muốn xào cp cũng được, nhưng đề nghị hãy xào cho đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play