Lúc này Tần Mặc Trúc còn định sẽ nói gì đó thì bóng dáng của một người đàn ông đã đi đến chỗ của cô, gương mặt đó làm cho cô có chút kinh ngạc.

Phạn Minh! Gương mặt của người nam nhân đó cực kỳ giống với Phạn Minh, nếu như không phải người ở bên cạnh gọi anh là La thiếu thì suýt nữa cô đã lên tiếng gọi hai chữ "Phạn Minh" rồi.

La Duật đi đến chỗ của trưởng bối, chào qua một lượt rồi mới đến chỗ của cô, đặt quà sinh nhật vào tay của cô, lại nhẹ nhàng nói:

- Chúc mừng sinh nhật em, Tiểu Trúc.

- Cảm ơn anh La.

La Duật có hơi khựng lại một chút, tuy rằng trước kia họ không tính là thân thiết, nhưng Tần Mặc Trúc là người rất thích trai đẹp, vì vậy cho nên gặp ai đẹp đều gọi là ca ca, anh cũng vậy, Tần Mặc Trúc từng gọi anh là Duật ca ca.

Người này... Không phải Tần Mặc Trúc.

Sau đó thì ông nội La cũng đã đưa quà sinh nhật cho cô, nhận quà xong cô cũng chỉ ngồi lại một chút, rồi lại bị chị gái Tần Bảo Xuyến đưa đi nói chuyện cùng bạn của chị ấy.

Trong đó có một vị tiểu thư họ Thang lại nhìn cô rồi cười rất mỉa mai, nói:

- Tiểu Trúc à, thật không nhìn ra nha, cha mẹ của em để em vui lại mua vai diễn này. Nhưng vai diễn tốt như vậy... Đừng phá hỏng nó nhé.

- Thang Tiểu Duy, cậu ăn nói kiểu gì vậy hả?

- Bảo Xuyến, ở cái đất Đế Đô này có ai mà không biết, em gái cậu chính là bình hoa di động, đẹp thì đẹp nhưng diễn xuất thì...

Nói đến đây Thang Tiểu Duy cũng che miệng rồi cười, nhưng thiên kim kia nghe qua cũng chỉ biết cười nhạo.

Lúc này Tần Bảo Xuyến đã thấy hối hận xanh ruột rồi, quả nhiên là giới thượng lưu, bề ngoài thì chị chị em em, bên trong lại nói xấu nhau đến cùng cực.

Khi này Tần Bảo Xuyến còn muốn kéo cô rời đi, nhưng Tần Mặc Trúc lại bước đến trước mặt Thang Tiểu Duy, không nói lời nào liền động tay đánh cô ta một cái.

Tiếng *CHÁT* vang vọng khắp hội trường, không khí xung quanh cũng lạnh ngắt như tờ, gương mặt của Thang Tiểu Duy hoàn toàn bị đánh suýt là biến dạng, cô ta đưa tay ôm mặt, ấm ức nhìn Tần Mặc Trúc, nói:

- Tần Mặc Trúc, cô đừng ỷ vào bản thân được Ảnh Đế làm kim chủ rồi hống hách, nếu như không phải cô xinh đẹp thì cô nghĩ Tống Khinh Lan sẽ chủ ý đến cô à?

Nếu đổi lại là Tần Mặc Trúc trước kia thì chắc cô đã nhảy vào đánh chết Thang Tiểu Duy rồi, nhưng Tần Mặc Trúc này không ngu xuẩn như vậy, cô chỉ khoanh tay nhìn cô ta, lại nói:

- Đầu óc có vấn đề thì nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra đi, đừng ở đây cắn người bậy bạ, Thang tiểu thư!

- Cô nói cái gì? Cô nói tôi điên sao? Ý cô là gì hả?

- Thang Tiểu Duy! Cô mở to con mắt ra nhìn cho kĩ, gia thế của tôi thế này... Còn cần kim chủ sao?

Dừng một chút, Tần Mặc Trúc lại đưa tay nâng gương mặt của Thang Tiểu Duy lên, khiến cho cô ta sợ đến mức run rẩy, nhưng rồi cô lại cười nói:

- Hơn nữa trước kia là tôi nhìn trúng Tống Khinh Lan, nói đúng hơn thì nếu không có tôi nhìn trúng... Anh ta còn có thể lăn lộn trong giới giải trí sao?

Nụ cười của Tần Mặc Trúc có hơi quỷ dị, nhưng rồi cô lại phủi phủi tay, lạnh lùng nhìn Thang Tiểu Duy, nói:

- Vả lại bây giờ tôi đã không còn hứng thú với anh ta nữa rồi. Chờ mà xem... Sự nghiệp thối nát của anh ta cũng sẽ nhanh chóng tiêu tùng thôi, đến lúc đó Ảnh Đế kim chủ mà cô ao ước... Sẽ phải quỳ dưới chân tôi để cầu xin tôi nhìn anh ta một lần. Nghe hiểu chưa?

Nói xong Tần Mặc Trúc cũng lạnh nhạt cho người đưa cô ta ngoài. .

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Tuy nhiên lúc này những ánh mắt khác lạ đã nhìn chằm chằm vào cô, cái khí thế bức người vừa rồi quả thật là rất tuyệt, họ còn tưởng Tần Mặc Trúc là tiểu thư danh môn sẽ dịu dàng chịu đựng như Tần Bảo Xuyến, nhưng hình như... Họ đánh giá sai tam tiểu thư nhà họ Tần rồi.

La Duật càng nhìn càng thấy không đúng, anh dám khẳng định người này không phải Tần Mặc Trúc, cũng không biết là vì cái gì... Nhưng anh thấy có chỗ không đúng, rất không đúng!

Đợi khi Tần Mặc Trúc rời khỏi hội trường thì La Duật cũng đuổi theo, với một người từng là tướng quân đương nhiên cô đã sớm biết rồi, nhưng cô muốn xem người này sẽ làm gì tiếp theo.

Đi đến gần phòng của mình, Tần Mặc Trúc trực tiếp xoay lại nắm lấy cà vạt của anh, đè anh vào tường, còn nhíu mày nói:

- Anh theo tôi?

- Cô không phải Tiểu Trúc, cô là ai?

- Ý anh là gì, tôi nghe không hiểu.

Đến đây Tần Mặc Trúc cũng rời đi, kì lạ... Tại sao khi gặp người đàn ông này cô lại thấy có chút bất an.

Ở Tần gia này cho dù là Tần Chính Hoành hay Bạc Tú cũng không nhận ra cô, anh chị hay ông nội cũng vậy... Nhưng tại sao... Người đàn ông vừa rồi chỉ liếc qua một chút liền biết cô không phải Tần Mặc Trúc... Thật kì lạ...

#Yu~



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play