Nói thật thì Tần Mặc Trúc cũng không có hứng thú để làm diễn viên, vì từ khi cô đến thế giới này chưa từng tiếp xúc với công việc của nguyên chủ, nên cô không biết là có thể làm được hay không.

Tuy nhiên, Quách Chánh đã đồng ý cho cô sửa lại kịch bản thì cũng không tồi lắm, hơn nữa nếu như cô không nhận vai nữ chính thì sẽ mở thêm một cuộc tuyển chọn, lúc đó nếu như làm hỏng cuộc đời của cô, từ một nữ tướng cầm kiếm đánh giặc biến thành một người làm nghề sơn đông mãi võ thì cô cũng không vui.

Vốn định nhận lời, nhưng sau khi nhìn thấy Tống Khinh Lan thì cô lại nhíu mày, trực tiếp nói:

- Tôi không thích Tống Khinh Lan, nếu có anh ta thì tôi...

Còn chưa đợi cô nói hết câu thì đột nhiên Tần Mặc Trúc lại nghĩ đến một chuyện, phải ha... Nếu như đóng phim cùng Tống Khinh Lan chẳng phải là cô sẽ có rất nhiều cơ hội để hành hạ anh ta sao? Tại sao phải từ bỏ chứ... Trò này bắt đầu thú vị rồi đây.

Quách Chánh nhìn cô, sau đó lại nói:

- Vậy tôi đổi người là được.

- Không cần, dù sao anh ta cũng là Ảnh Đế, dùng để kéo nhiệt cho phim cũng không tồi. Tuy nhiên, tôi muốn đổi lại nội dung của phim, Quách đạo nghĩ sao?

- Đều nghe theo ý cô.

Sau đó Tần Mặc Trúc đã đồng ý hợp đồng với Quách Chánh dưới danh nghĩa là diễn viên tự do, không hề bị trói buộc bởi công ty nào cả.

Trên đường quay về nhà, Cao Lữ Uyên vẫn hết sức ngơ ngác không hiểu đang có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Vốn dĩ họ chỉ vừa mới tan học thôi mà, đi qua đoàn làm phim một chút thì Tần Mặc Trúc đã nhận được vai nữ chính rồi?

Không những thế mà còn được đích thân đạo diễn Quách Chánh mời gọi, thù lao hay kịch bản đều tùy ý của Tần Mặc Trúc lựa chọn, phải nói rằng đây là đãi ngộ rất cao, nhiều diễn viên trong nghề cũng chưa chắc có được đâu.

- Tiểu Trúc à, cậu đúng là cừ thật đó, chỉ nói qua loa mấy câu liền có ngay vai nữ chính. Nhưng cậu không sợ Tống Khinh Lan kia sẽ nghĩ rằng cậu bám theo anh ta à?

- Bám theo? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi sẽ cho anh ta biết... Thế nào là quan tài, thế nào là đổ lệ.

Cao Lữ Uyên dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, rõ ràng người trước mặt của cô ấy vẫn là người bạn cũ của mình, vẫn là gương mặt đó, giọng nói đó, nhưng dường như khí chất đã thay đổi nhiều rồi, chẳng những thế mà còn đột nhiên trở nên rất thông minh và nguy hiểm nữa...

Nhưng rồi sau đó Cao Lữ Uyên cũng không quá quan tâm, cô ấy bám lấy tay của Tần Mặc Trúc, nhỏ giọng nói:

- Tiểu Trúc, lúc nào khai máy cho tớ đi xem với nha, tớ muốn xin chữ kí của chồng tớ.

- Để xem tâm trạng đã.

- Ơ này! Tiểu Trúc à!

[...]

Còn ở đoàn làm phim lúc này thì cũng có chút hỗn loạn khi Quách Chánh muốn để vai nữ chính cho Tần Mặc Trúc, nhiều diễn viên cũng đã lên tiếng khuyên ngăn ông ấy, nhưng dường như ông ấy không để vào lòng.

Đi đến chỗ của nhà đầu tư, Quách Chánh nhìn anh, nói:

- La tổng, cậu nghĩ sao về cô gái vừa rồi, khí chất rất tốt, vừa kiên định vừa nhu thuận, cốt cách không hề giống với tiểu thư nhà khác... Tôi còn thấy cô ấy có nét của Tần thị.

Không chỉ Quách Chánh nhìn ra đâu, đã qua một khoảng thời gian không gặp, Tần Mặc Trúc mà La Duật biết dường như đã thay đổi rất nhiều... Nhiều đến mức anh sắp không nhận ra rồi.

Lúc này Lý Nguyên Y mới nhìn anh, sau đó nói:

- La tổng, Tần tiểu thư hình như không có ý định từ bỏ Tống Khinh Lan, ban đầu cô ấy còn định từ chối Quách đạo, nhưng rồi sau khi nghe Tống Khinh Lan cũng tham gia diễn xuất, cô ấy liền đồng ý.

Dừng một chút Lý Nguyên Y lại đưa tay gãi đầu, nói:

- Rốt cuộc Tần tiểu thư này đang làm gì vậy chứ? Một bên thì bày ra dáng vẻ ghét bỏ Tống Khinh Lan, một bên lại cùng hắn ta đóng phim? Chẳng lẽ... Cô ấy muốn chơi lạt mềm buộc chặt?

Lý Nguyên Y càng nói, sắc mặt của La Duật càng trở nên sa sầm... Không đúng, cô gái này với bé mèo nhỏ nhà anh không giống nhau.

Tuy rằng trước kia Tần Mặc Trúc làm việc tùy hứng, kiêu căng hống hách, nhưng không phải loại người có khí chất bất phàm như vậy, lại còn thêm việc nói rõ được sự tình năm đó của Tần thị thời Tống quốc...

Tần thị Tống quốc...

Tần gia Đế Đô...

Chắc chắn giữa hai chuyện này có sự liên quan với nhau.

Nói ra thì có hơi hoang đường, nhưng La Duật cảm thấy bé mèo nhỏ của anh không còn nữa, còn người phụ nữ kia... Lẽ nào là nữ tướng Tần thị đã xuyên không đến đây?

Nghĩ đến đây anh còn lắc đầu, chắc là anh điên rồi, trên đời này làm gì có chuyện xuyên không chứ, cũng chẳng có khoa học nào chứng minh được cả.

Nghĩ đơn giản đi một chút, thì chắc là Tần Mặc Trúc đã trưởng thành rồi, biết suy nghĩ cho đại cuộc.

Chắc là anh nên đến gặp cô mèo này rồi.

#Yu~



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play