Còn Tần Mặc Trúc sau khi “hốt” La Duật lên phòng cũng khóa cửa lại, gương mặt của anh tuy có hơi hoang mang nhưng cũng có chút mong chờ, không biết cô mèo nhỏ này sẽ làm gì nhỉ?
Quả nhiên không để La Duật chờ lâu, Tần Mặc Trúc đã thẳng tay ném anh lên giường, còn leo lên người anh, hoàn toàn chặn hết đường chạy trốn của anh, ánh mắt có hơi nhíu lại, thấp giọng, gọi:
- Tống Khinh Lan?
Vốn dĩ tâm tình của La Duật còn đang vô cùng hưng phấn, nhưng sau khi nghe đến ba chữ “Tống Khinh Lan” thì bao nhiêu khinh hỉ đều biến mất hết, gương mặt cũng tối sầm lại.
Ha, nực cười thật đó, hóa ra là cô mèo nhỏ đang nhận nhầm anh thành Tống Khinh Lan sao? Hay là do khẩn trương quá nên gọi nhầm? Mà cho dù có gọi nhầm cũng không thể nhầm với tên đó chứ.
- Không phải Tống Khinh Lan.
- Nói dối, mảnh ngọc bội nhận chủ, chỉ phát sáng khi trong tay chủ nhận, nếu anh không phải Tống Khinh Lan thì…
- Anh đã nói anh không phải Tống Khinh Lan!
Có vẻ như La Duật đã đủ tức giận rồi, giận đến mức không khống chế được cảm xúc mà hét lên vào mặt cô, đến đây Tần Mặc Trúc có hơi giật mình một chút, nhưng rồi sau đó cô cũng chỉ nhìn anh mà híp mắt.
Leo xuống khỏi người anh, lục lọi trong tủ kéo nửa mảnh ngọc bội còn lại, ban đầu nó còn không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng sau đó ngọc bội liền phát sáng.
Cô đưa nửa mảnh ngọc bội kia cho anh, tuy La Duật không hiểu cô gái này đang làm gì, nhưng anh vẫn nhận lấy, sau khi hai mảnh ngọc bội đã tìm được nhau thì một hình ảnh khác đã xuất hiện.
[…]
Trước mắt của họ chính là Tần quốc năm đó, khi này Tần Mặc Trúc đang ở trong quân doanh cùng với Tô Đông Chí và Phạn Minh, ba người họ đã dẹp xong loạn thần, đang chuẩn bị khởi hoàn hồi kinh thì cô đã nhận được một lá thư từ đế kinh.
Nội dung trong thư đại khái nói rằng Thái tử Tống Khinh Lan phát hiện Tần phủ thông địch phản quốc, trên dưới Tần gia tru di tam tộc, hiển nhiên là sau khi Tần gia bị diệt tộc thì lá thư này mới đến tay của cô.
Khi đó toàn thân Tần Mặc Trúc run rẩy, nhưng người đưa thư kia liền đứng ở phía sau lưng cô, nói:
- Tần tướng quân, Thái tự niệm tình ngài có công bảo vệ biên cương, bình định giang sơn nên tội chết có miễn, tội sống khó tha. Đợi khi hồi kinh sẽ đưa ngài đi lưu đày, vĩnh viễn không được hồi kinh!
- Không… Không đúng… Khinh Lan không thể đối xử với ta như vậy, ngươi lừa ta, các người đều đang lừa ta đúng không?
Tâm tình kích động, suýt chút nữa đã bóp chết lính đưa thư, nhưng rồi sau đó người đưa thư cũng đã rời đi, nghĩ đến chuyện gia đình bị thảm sát, Tần Mặc Trúc liền cười đầy cợt nhả.
- Haha… Phản quốc… Diệt tộc… Tần gia đời đời trung liệt đến cuối cùng lại bị gắn cái danh phản quốc… Tốt! Tốt! Rất tốt! Tống Khinh Lan… Không ngờ ngươi lại chính là đồ vong ơn phụ nghĩa, Tần gia phò tá ngươi trở thành Thái Tử, sau khi thành toàn đã không chờ được mà tiêu diệt Tần gia… Haha… Chỉ có ta… Chỉ có ta ngu ngốc tin ngươi sẽ thật lòng…
Nói đến đây, Tần Mặc Trúc liền kéo đứt mảnh ngọc bội ở bên thắt eo, đây có thể xem là vật định tình của Tần Mặc Trúc và Tống Khinh Lan, vốn dĩ cô còn định sẽ dùng một đao chém nát nó, nhưng cuối cùng vẫn là không đành lòng, chỉ đưa tay chạm vào mảnh ngọc bội, sau đó liền đứng dậy, nhìn xa xăm, nói:
- Tống Khinh Lan, ngọc bội này ta vứt đi, từ nay về sau giữa Tần Mặc Trúc và Tống Khinh Lan chỉ còn có thể là kẻ thù!
Dừng một chút, sắc mặt của Tần Mặc Trúc càng trở nên lạnh lẽo hơn, dùng thanh kiếm trong tay rạch một đường, đem máu hiến tế vào ngọc bội, còn cười nhạt, nói:
- Đoạn niệm đã tàn, ái tình đã tan, cung ngọc đã hủy… Từ nay về sau… Vĩnh viễn không đội trời chung!
Nói xong Tần Mặc Trúc liền thẳng tay ném ngọc bội đi xa nhất có thể, sau đó cô còn định sẽ chạy về lều trại để lấy ngựa, thúc ngựa về kinh thành trong đêm, nhưng ai mà có ngờ thị nữ bên cạnh vừa nhìn thấy cô đã đưa cho cô một ly trà chứa thuốc ngủ.
Trong khi cô đang ngủ say đã đem đầu của cô chặt xuống, trước khi cô mất hết ý thức còn nghe được mấy chữ từ thị nữ.
- Tần tướng quân, ngài đừng hận ta, có hận thì hãy trách Thái tử quá nhẫn tâm.
Tống Khinh Lan! Lại là Tống Khinh Lan!
#Yu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT