Sau khi nói chuyện với ông nội xong thì tâm trạng của Tần Mặc Trúc có hơi hỗn loạn một chút, nếu như sự thật giống với lời ông nội đã nói... Thì Thái tử Tống Khinh Lan chưa từng phản bội cô, hơn nữa còn từng giúp đỡ Tô Đông Chí và Phạn Minh, nhưng đáng tiếc là họ không nghe theo của anh.
Nhưng đột nhiên Tần Mặc Trúc lại nghĩ đến... Liệu Tống Khinh Lan này có phải là Tống Khinh Lan của cô hay không?
Nghĩ đến đây, Tần Mặc Trúc liền lắc đầu, chắc chắn không phải rồi, nói sao đi nữa cũng đã trôi qua hơn trăm năm, còn cô chỉ là vô tình xuyên đến thế giới này thôi... Tống Khinh Lan đó, làm sao có thể là ý trung nhân của cô chứ.
Đang mải mê suy nghĩ thì Tần Nam cũng bước đến, anh ấy đưa tay chạm vào trán của cô, lại nói:
- Tiểu Trúc, em không sao chứ? Nhìn sắc mặt của em xanh xao lắm đây, hay là anh gọi bác sĩ đến nha?
Tần Mặc Trúc ngước mắt lên nhìn Tần Nam, cũng không biết là do ảo giác hay thật sự như cô nhìn thấy... Nhưng tại sao cô lại thấy bóng dáng của Tô Đông Chí ở trong thân thể của Tần Nam vậy nhỉ?
Còn định mở miệng gọi Tô Đông Chí, nhưng rồi lại lắc đầu... Không đúng, Tô Đông Chí đã chết rồi, cũng là chết rất lâu rồi, làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ! Đây là Tần Nam, không phải Tô Đông Chí!
- Em không sao, em muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.
Đương nhiên Tần Nam cũng không ngăn cản, nhưng ánh mắt của cậu ấy vẫn không khỏi lo lắng nhìn theo bóng lưng của cô, lúc này Tần Bảo Xuyến mới nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai anh trai, nói:
- Anh cả, đừng lo lắng như vậy, bé út không yếu đuối đến mức đó đâu. Chắc là mới khai máy nên hơi mệt một chút thôi, đợi qua vài ngày quen rồi sẽ ổn.
- Đứa nhỏ này đúng là biết cách hành hạ người khác thật đó. Thích làm gì không làm, lại muốn làm diễn viên... Thật là...
- Mỗi người đều có ước mơ của mình mà, anh cũng không thể ép buộc con bé nghe theo được.
Tần Nam cũng gật đầu, tuy biết là thế, nhưng thân thể của Tần Mặc Trúc liệu có chịu nổi hay không đây?
[...]
Về đến phòng, Tần Mặc Trúc cũng dài trên giường, cô còn đưa bàn tay lên giữa không trung, hình ảnh của Tống Khinh Lan đã xuất hiện trước mắt cô...
Cái dáng vẻ đau thương khi nghe tin cô bị ám hại, đau lòng đến mức nằm bệnh suốt nửa năm... Cuối cùng lại còn tự sát ngay khi chịu tang cô ba năm... Tống Khinh Lan, tại sao hắn ta lại khiến cô khổ sở như vậy chứ?
Nhưng ở đâu đó hình ảnh của Tống Khinh Lan lại mờ dần, xuất hiện phía sau đó là gương mặt của La Duật...
Cái gì? La Duật? La Duật và Tống Khinh Lan thì có liên quan gì với nhau chứ? Tại sao hình ảnh của Tống Khinh Lan lại xuất hiện một La Duật?
Không chỉ vậy...
Nói thật thì cho tới thời điểm hiện tại, cô vẫn có chút tình cảm với ba chữ "Tống Khinh Lan", nhưng không hiểu tại sao... Khi nhìn thấy Ảnh Đế Tống Khinh Lan thì tâm tình của cô rất xấu, hay nói đúng hơn là nhộn nhạo buồn nôn, giống như vừa gặp một cái gì đó rất bẩn tưởi.
Trái lại khi tiếp xúc với La Duật, cô lại thấy có chút thân thuộc và dễ chịu.
Nếu như Tần Mặc Trúc có khả năng là hậu duệ của nữ tướng Tần thị...
Vậy có khi nào La Duật chính là Tống Khinh Lan hay không?
Còn Tống Khinh Lan... Chắc lẽ là người đã hại chết cô và Tần phủ - Tứ Hoàng tử của Tống Quốc?
Còn có Tần Nam có phần giống với Tô Đông Chí, Nhan Đàm lại dáng vẻ của Phạn Minh.
Lẽ nào họ đều là hậu duệ đời sau của tiền bối đời trước?
Nếu như suy đoán này của cô là đúng... Vậy thì La Duật chắc hẳn phải có những giấc mơ kì lạ, giống như cô vậy.
Vì theo nhật kí của nguyên chủ, trước khi cô xuyên không đến đây thì Tần Mặc Trúc thật đã nằm mơ thấy Nữ tướng Tần thị suốt hai tháng, trong giấc mơ đó đã kể lại toàn bộ cuộc đời của cô. Ngay khi kết thúc giấc mơ thì cũng là lúc cô xuất hiện dưới thân phận Tần Mặc Trúc ở thời hiện đại.
Đột nhiên... Cô muốn gặp La Duật... Phải làm sao đây?
Không biết có tính là tâm linh tương thông hay không, nhưng cô chỉ vừa mới nghĩ tới anh thì La Duật đã chủ động nhắn tin cho cô rồi.
[La Duật]: Mặc Trúc, ngày mai em không có cảnh quay, nếu như có thể thì anh sẽ cho người đón em đến công ty Bạch Nguyệt, rồi chúng ta kí hợp đồng có được không?
[Tần Mặc Trúc]: Sao cũng được.
Dừng một khoảng thời gian, cô lại nhắn tiếp.
[Tần Mặc Trúc]: La Duật... Anh có... Đang rảnh không?
[La Duật]: Có, anh đang rảnh, có chuyện gì sao?
[Tần Mặc Trúc]: Có thể phiền anh đưa tôi đi dạo một chút được không? Tôi thấy có hơi bí bách một chút...
[La Duật]: Anh đến ngay.
Không cần nghĩ ngợi nhiều thì La Duật đã ngay lập tức đồng ý, nhìn thấy ba chữ "anh đến ngay" kia liền làm cho tâm tình của cô thấy thoải mái hơn.
Kì lạ thật đấy...
#Yu~