Mộng mị quy lai tru dạ cốt
Áng mây bất phủ thẳm tơ hồng
Thiên lương, thiên nhân, thiên hiệt tốt
Thập lý hồng trang... Cửu nghiệt duyên
Vào một ngày sắc trời vô cùng xấu, cơn mưa lớn như trút nước, trút hết bao nhiêu oán hận của thiên hạ đã dồn nén bao năm qua. Một người con gái đã kinh hãi ngồi bật dậy, cô theo quán tính đưa tay chạm vào cổ của mình...
Cô chưa chết?
Cô vậy mà còn chưa chết?
Cô họ Tần, tên là Mặc Trúc, năm nay mười tám tuổi, đang là sinh viên năm nhất của trường Đại học Hoa Ảnh, nhưng lại vì mê đắm Ảnh Đế Tống Khinh Lan mà tham gia vào giới trí, gia đình phú nhị đại cũng giúp cô rất nhiều, nhưng cuối cùng cô vẫn không có được tình cảm của Tống Khinh Lan.
Quẫn trí, Tần Mặc Trúc đã tự sát nhưng không ngờ đó lại là lý do khiến cho một "Tần Mặc Trúc khác" xuyên vào cơ thể này.
Kiếp trước, nàng là nữ tướng quân duy nhất của thời Tống Đế, là thanh gươm trên tay của trữ quân Tống Khinh Lan, giúp hắn ta tiêu duyệt không ít hoàng tử, hoàng tôn, bảo vệ hắn ngồi vững vị trí trữ quân, chỉ còn chờ Tống Đế băng hà liền thuận lợi kế vị ngai vàng chí tôn.
Hồng nhan tri kỷ là thế, dốc sức dốc lòng, dốc luôn tình cảm vào hắn, chỉ chờ ngày thập lý hồng trang đến đón nàng... Nhưng ai có ngờ, Tống Khinh Lan sợ rằng Tần gia sẽ dùng quyền lực quan võ đàn áp hắn, nên đã ra tay trừ khử đi cả gia đình nàng.
Khi đó Tần Mặc Trúc đang bán mạng cho hắn ở trên chiến trường, lúc cô biết tin thì đã muộn rồi.
Phụ thân bị hãm hại thông mưu với địch, trảm đầu thị chúng, mẫu thân cũng lại bị ban một ly rượu độc, huynh trưởng đã kiên cường bảo vệ của phủ Tần thị, cuối cùng lại bị chính Tống Khinh Lan đâm chết, trên dưới Tần phủ hơn trăm mạng người đều bỏ mạng... Máu nhuộm đỏ cả một điền trang...
Rồi không lâu sau đó, nàng - Tần Mặc Trúc bị người bên cạnh phản bội, hắn ta đã nhận lệnh của Tống Khinh Lan đến chặt đầu cô đem về tế thánh...
Nực cười... Cô lại vì hạng người như hắn mà làm hại cả gia đình.. Tần Mặc Trúc hối hận rồi... Nếu có kiếp sau... Cô tuyệt đối sẽ không dính vào ái tình vô nghĩa này nữa!
Có lẽ trời cao có mắt, Tần Mặc Trúc đã sống lại một kiếp, nhưng nơi này không phải Tống quốc, nó được gọi là Đế Đô, nơi con người đã văn minh hơn, cũng không còn Hoàng Đế hay quan lại, tất cả đều trở nên mơ hồ.
Tính đến nay, Tần Mặc Trúc cũng đã xuyên không đến thế giới này được nửa tháng, trong nửa tháng này cô đã phải học hỏi rất nhiều, nhiều đến mức khiến cô quên mất... Bản thân là một tướng quân chinh chiến nơi sa trường.
[...]
Tần gia này phải nói rằng là một gia đình trâm anh thế phiệt, nếu như nói rằng ở Thành Đô có phía Đông Cố đại, phía Tây Nam thành.
Thì ở Đế Đô này chính là phía Nam Tiêu phủ, phía Bắc Tần thiên.
Chính là muốn nói rằng ở phía Bắc này chính là lãnh thổ thiên hạ của Tần gia, người họ Tần ở đây không nhiều, nhưng chỉ cần là họ Tần đều biết nguồn gốc từ đâu.
Vì lẽ đó cho nên khi Tần Mặc Trúc nói rằng muốn gia nhập giới giải trí thì cha mẹ liền đồng ý, không chỉ thế mà để bảo vệ con gái út, cha mẹ của cô còn đầu tư vào công ty giải trí Hắc Mã - nơi mà Ảnh Đế Tống Khinh Lan đang trị vì.
Đương nhiên, là cũng chỉ để làm cho con gái vui thôi, chứ chút tiền đó so với Tần gia chẳng thấm vào đâu.
Hôm nay, sau hơn nửa tháng xuyên không đến đây thì Tần Mặc Trúc đã có nhiều sự thay đổi rõ rệt, đặc biệt nhất chắc là phải nói đến ngày hôm nay rồi.
- Cha mẹ, con không muốn làm diễn viên của Hắc Mã nữa.
Tần Nam - người anh trai lớn của cô nghe vậy liền tức giận, còn đưa tay đập bàn, nói:
- Tần Mặc Trúc! Tuy rằng nhà chúng ta giàu nhưng giới giải trí không phải chỗ em muốn vào là vào, muốn ra là ra, em có nghĩ đến thể diện của Tần gia không hả?
Nhìn thấy anh cả hơi nóng tính thì Tần Bảo Xuyến - chị gái thứ hai của cô liền kéo tay anh ấy ngồi xuống, còn nhỏ giọng nói:
- Anh cả, em nghĩ rằng Tiểu Trúc đã nghĩ thông rồi, không muốn làm người của công chúng nữa, con bé hiểu chuyện như vậy là tốt mà.
Nhưng trái lại với thái độ vui mừng của Tần Bảo Xuyến thì Tần Chính Hoành - cha của cô ở thế giới này và Bạc Tú - mẹ của cô ở thế giới này liền bày ra dáng vẻ lo lắng, khoa trương hơn nữa đó chính là họ cầm đũa cũng rơi xuống rồi, liền phi đến bên cạnh cô, gấp gáp nói:
- Bé út, con sao vậy? Con thấy không khỏe ở đâu sao? Hay là ở Hắc Mã có người ức hiếp con? Chỉ cần con nói ra, cha nhất định sẽ dạy dỗ hắn cho đàng hoàng.
- Không có, là không thích nữa, muốn đi học thôi.
Khi này Tần Mặc Trúc mới thở dài ở trong lòng, xem ra thì thường ngày nguyên chủ hống hách đều có nguyên nhân...
#Yu~