“Nước, tôi khát quá”, Phi Vũ loáng thoáng mở mí mắt nặng trịch do cơn ốm mà ra. Liếc sang bên bàn là một tô cháo thịt bằm cùng 1 ly nước và bịch thuốc. Còn kèm theo một lời nhắn trên mảnh giấy ghi chú màu vàng tinh tế.
Nội dung là: [Tôi đi ra ngoài đi chợ một chút, lát tôi về. Cậu ăn trước cho ấm bụng nha].
Phi Vũ cầm tớ giấy lên, miệng khẽ cười cười, đôi mắt thoáng qua một chút tia ngọt ngào.
Sao hôm nay tên đó lại hành xử đáng yêu như vậy chứ, cô chết mất thôi.
Sau đó cô với tay qua cái bàn bên cạnh mở điện thoại lên. Đã vào lớp được 5 phút rồi.
Cơn tỉnh táo dâng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Kiếm Hiệp Hay“Không xong rồi, mình sẽ trễ học mất”, từ nhỏ tới bây giờ Phi Vũ được mệnh danh là học sinh chuyên cần, đi học đầy đủ, đến lớp đúng giờ.
Mà hiện tại không viết giấy phép gì lại nằm chình ình ở đây, quả thật không thể chấp nhận nổi mà.
Bây giờ cô chạy qua lớp xin nghỉ chắc có lẽ sẽ được.
Nhìn xuống bộ đồ của mình, vẫn lịch sự gọn gàng, chỉ là miếng vải quấn quanh ngực hơi lỏng lẻo, trông như sắp tuột xuống vậy. Trán Phi Vũ lấm tấm xuất hiện một vài giọt mồ hôi hột.
- Khoan đã, có gì đó không đúng. Lẽ nào là bị phát hiện rồi sao?
Ở trong căn phòng này chỉ có mình cô và anh ở, còn ai khác có thể làm chuyện này cơ chứ. Lòng cô thấy hơi sốt ruột.
Nếu bị phát hiện thì phương án cuối cùng của cô sẽ là trừ khử Vũ Quân gấp trước khi cậu ấy đi rêu rao.
Phi Vũ gắt gao quay số của anh.
“Tút tút”, màn hình vẫn chưa có động tĩnh gì, mỗi một giây chờ Vũ Quân nhấc máy, tim cô như hẫng đi một nhịp. Có thể đứng hình bất cứ lúc nào, cô lo quá.
Sau một hồi cang thì cũng có tiếng trả lời, một giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo điệu bộ của sự vô tư mà hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Phi Vũ chần chừ gợi mở cuộc thẩm vấn, “À, tối qua đó, cậu…”
“Hả, tối qua tôi không có ở kí túc xá”, anh nói dối không biết ngượng, vừa lựa rau vừa kẹp vào vai nghe máy.
“Cậu nói xạo, rõ hôm qua còn cùng tôi về”, cô sốt vó muốn moi móc sự thật từ trong họng Vũ Quân ra. Nếu hắn nói dối, cô sẽ tiễn hắn lên trời.
Tuy vậy, giọng anh vẫn bỉnh thản như chưa có chuyện gi xảy ra, mà câu trả lời tiếp theo của anh lập tức khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
“Đang ngủ thì đột nhiên bị gọi về nhà có chuyện cần họp gấp nên tôi xin rời đi ngay trong đêm. Rồi bỗng dưng nhận được cuộc gọi từ cậu, bảo nóng với sốt nên nhờ tôi mua thuốc dùm, cậu không nhớ gì sao?”
“À ha, đương nhiên là nhớ rồi, tôi chỉ thử thăm dò độ quan tâm anh em của cậu thôi”, cô nghỉ vải bó ngực chắc do lúc ốm khó chịu quá nên cựa quậy làm nó lỏng ra chứ làm gì có ai gỡ.
“Vả lại cậu không cần lo, tôi đã xin nghỉ phép cho cả hai rồi, cứ yên tâm mà tịnh dưỡng”
“Thật sao, thế thì tốt quá. Cảm ơn cậu nhiều lắm Vũ Quân”
Nút thắt trong lòng cô được nới ra, nghĩ anh tính toán chu toàn, lại thật chu đáo. Chu đáo đến mức làm cô muốn động lòng, cái khóa sắt trong tim cô muốn bung ra rồi đây này.
Nhưng rất nhanh Phi Vũ lắc đầu xua tan đi suy nghĩ của mình. Sợ yêu đương vô sẽ không học hành được, ba mẹ cô biết chắc chắn sẽ buồn.
“Không thể được, vẫn là nên kìm lại”
“Sao, cậu muốn kìm cái gì cơ?”
“Kìm việc động tâm chứ còn gì nữa”
Bụp miệng, cô quên mất, điện thoại nãy giờ vẫn còn đang nối máy với Vũ Quân, cô cười gượng gạo bảo không có gì sau đó cúp máy.
“Haizz, tim ơi có thể đừng hồi hộp như vậy được không”
Người thích cậu ấy nhiều không đếm xuể, nếu cô động lòng, vậy chỉ có thể làm một chấm nhỏ trong số đó. Còn đang giả nam, làm sao có thể bẻ cong một người thiếu niên cường tráng, tuổi xuân dạt dào được chứ, xác suất chỉ có thể là rất nhỏ.
Phi Vũ đầu vừa nặng vừa đau, lết thân tàn ma dại ra ăn, tiếp thêm một chút sức lực.
Ngậm muỗng vài miếng, cô nhận ra ngay món này hình như do cậu ấy đích thân nấu. Cháo thơm thịt mềm, biết cô không ăn hành nên không cho vào. Về mảng gì chứ anh rất giỏi trong việc chăm lo cho người khác.
Tâm vui nên miệng cũng dễ nuốt, bụng thì dễ tiêu. Xử lí xong tô cháo vẫn muốn thêm nữa.
Vỗ nhẹ lên cái bụng của mình, cô thầm than, “Xem ra cái bụng này không có đáy thật rồi”
Phi Vũ cảm giác ăn đồ người khác nấu thật thích, ước gì ngày nào cũng được như vậy. Trong đầu liền nảy ra ý tưởng, sau này có việc làm ổn định rồi sẽ bỏ tiền ra thuê Vũ Quân tới nấu ăn cho mình, không biết cậu ấy có chịu không.
Ăn xong, Phi Vũ đợi một lúc rồi uống thuốc, tiếp đến là nằm nghỉ một chút. Khi tầm chiều sẽ dành thời gian ra soạn bài vở.
Thật ra cô cũng chẳng muốn làm khó bản thân mình, bệnh thì nên nghỉ ngơi, sức khỏe thì nên đặt lên hàng đầu. Nhưng biết sao được, tương lai cô còn phải thuê đầu bếp riêng mà.