Giữa bầu trời đêm lạnh giá, ánh sao bị mây che phủ. Một bên thấy nó bồng bềnh như sợi, bên còn lại sợ nó sẽ ập xuống bất cứ khi nào chẳng hay.

Phi Vũ biết được anh cũng có mặt đáng thương như thế, lúc về cùng, cô chỉ lặng lẽ đi bên anh, không nói gì cả. Cô sợ tọc mạch hỏi thêm câu nào thì anh sẽ khóc lên mất.

Đang lúc Phi Vũ để ý đến tâm trạng của anh. Thì lúc này, mượn cớ trời lạnh, Vũ Quân lắm mưu kế đang có ý định lấy tạm tay mình để sưởi ấm tay cô.

Anh không còn suy nghĩ về những thứ tiêu cực đó nữa rồi, khi ở bên cô, mọi muộn phiền của anh đều sẽ rời đi hết.

Ban đầu, Vũ Quân có hơi rụt rè mà khều vài ngón, đến thở cũng không dám, anh nghĩ bản thân mình từ khi nào lại trở nên nhát gan như vậy.

Một hồi đắn đó, anh sau đó mới lấy hết dũng khí mà lắm lấy cả bàn tay của cô mà nhét vào trong túi áo của mình, trông như một đứa trẻ lén giấu kẹo vào trong áo vậy.

Hành động hơi đường đột làm Phi Vũ căng cơ, liếc xuống đôi bàn tay bị giam giữ không còn nhìn thấy được nữa.

Chẳng hiểu sao cô cứ có cảm giác như có vật thể lạ nào đấy cản trở nhịp đập trong tim, khi hít vào thì khó khăn, mà khi thở ra thì tim đập liên hoàn.

Cảm giác thật lạ, Phi Vũ không thể điều khiển được nó.

Toang rồi, trẻ như vậy mà bị bệnh về đường hô hấp. Cô còn muốn sống thật khỏe mạnh tới cuối đời mà.

“Cậu nghĩ gì mà nhăn như khỉ vậy Phi Vũ? Ném suy nghĩ của cậu qua đây để tôi nghĩ dùm cho này”

“Cậu mà nghĩ giúp tôi chắc già đi mấy tuổi quá”, Phi Vũ lắc đầu đáp.

Vừa đi cô vừa hắt xì. Viêm mũi dị ứng lại đến với cô trong mùa lạnh. Nếu nhỡ không may hít phải con vi khuẩn gây bệnh thì thật không ổn.

Cô khịt mũi vài cái, thoáng chốc đôi bàn tay phía dưới đã bị anh nắm chặt hơn.

“Xem xem, cậu lại mặc mỏng tang rồi. Nếu bị cảm thì làm sao”, lúc đó cô nghỉ ốm, nghĩa là anh phải đi học một mình. Chắc chắn sẽ nhàm chán lắm, ngày nào có Phi Vũ đi học thì anh mới vui.

Ít ra có thể nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ làm trò trêu cậu ấy.

Vũ Quân thầm tiếc nuối, nếu anh gỡ áo lạnh ra thì sẽ không được nắm tay cậu ấy nữa, còn nếu giữ khư khư thì sợ cậu ấy lạnh.

Sau đó, anh rất nhanh chóng mà quyết định cởi luôn cái áo khoác ra mặc lên cho Phi Vũ, còn tay thì vẫn cứ nắm thôi.

- Từ khi nào mà mình lại trở nên mưu mô như vậy?

Vũ Quân đưa ra câu hỏi vốn không cần câu trả lời.

Bị đánh úp nhiều lần như thế, con tim thiếu nữ nào mà chịu nổi, huống chi là nam giả nữ khát khao được sống thoải mái mà không phải bó ngực hàng ngày.

Tuy vậy không phải là lúc để suy nghĩ về chuyện yêu đương đó, Phi Vũ không còn muốn quan tâm gì đến thứ khác nữa.

Vì bây giờ, mũi cô đang đánh nhau ở trong gây ra những đợt hắt hơi không dứt.

Phi Vũ cố nín lại, hắt hơi ra sẽ khó kìm lại được giọng, đến lúc đó Vũ Quân hay hỏi kia chắc chắn sẽ tò mò.

Nhưng mà cô không chịu nổi nữa, đành cố đè nó xuống vậy.

Lựa từ cuối là “trời” đi, có thể sẽ giảm độ cao giọng cô xuống.

“Hắt trời ơi, hắt trời ơi…”

Phi Vũ bụp miệng lại, nghe chính bản thân mình phát ra âm thanh đó, cô không ngờ hắt hơi kiểu đó lại buồn cười đến vậy.

“Hahaha, cậu có nghe thấy không. Cái tiếng mà tôi tạo ra ấy, sao lại như thế được nhỉ?”

Vũ Quân phì cười, sau đó anh tiến nhanh hơn một bước, chặn đứng trước mặt cô, “Buồn cười đó, nhưng mà hắt xì còn đi làm màu, chỗ này còn ai khác ngoài tôi chứ?”

Anh nghĩ cô bị cảm cũng muốn phát ra chất giọng trầm ấm, nam tính. Nghi ngờ đây là thói quen của cô để thu hút những người khác, không cam lòng, Vũ Quân anh nhất định phải chỉnh đốn lại mới được.

“Ừm đúng rồi, chỗ này ngoài cậu ra còn ai. Tôi làm màu cho người nào đó cậu còn không biết sao”

Phi Vũ thấy nếu không làm vậy thì cô sẽ xổ ra giọng nữ nên ngụy trang bằng cách hắt hơi lạ cũng là điều hiển nhiên.

Vậy mà có tên ngốc nào đó lại ảo tưởng, nghe cô nói vậy thì sung sướng mỉm cười, bày đặt thả thính anh nữa, ngại chết mất.

- Cậu ta nghĩ gì mà cười điên dại vậy? Nhưng mà thấy cũng dễ thương.

Phàm cô thích nhất là những người cười đẹp và đôi mắt có hồn. Thật may, anh có cả hai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play