"Tại sao chứ"

"Choang"

Đập hết đồ đạc xuống bàn, Ngọc Sương tức giận quát mắng trong không trung.

Hôm nay cô ta vừa bị cha mẹ trách mắng xong. Lí do là Vũ Quân đã nói với cha mẹ cô ta rằng Ngọc Sương cần được dạy dỗ lại và kể lại sự việc ở quán cafe hôm trước.

Vì đã làm rõ mọi chuyện, Phi Vũ không phải là người tự dưng có thể gây hấn trước nên Vũ Quân tin tưởng cậu ấy.

Ngọc Sương không cam lòng. Vì sao không hỏi ý kiến gì đã quát mắng cô, thật thiên vị mà, lúc nào anh ta cũng được ông bà, cha mẹ quý mến. Chỉ cần một câu nói của anh thôi cũng rất có trọng lực.

Nhưng tại sao anh Vũ Quân lại bênh cái tên kia chứ, nhìn như con gà bệnh, được mỗi cái mặt

Dù biết rằng trước giờ Vũ Quân luôn quý mến bạn bè và sẽ ra mặt thay anh em của mình khi có chuyện xảy ra. Là chỗ dựa vững chắc cho cả nhóm.

Nhưng mà này cũng quá nhanh rồi đi, tên bạn cùng bàn đó chưa ngồi với Vũ Quân bao lâu mà đã chiếm được lòng tin của anh ấy rồi.

- Tức chết mà

Cô ta siết chặt ga giường, xung quanh là chăn gối đã bị ném xuống

Một hồi sau tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, "Ting, ting,..."

"A là chị Tú Như",

Ngọc Sương nhấc máy, vui vẻ nói

Đầu dây bên kia vọng lại tiếng nói dịu dàng của một cô gái, "Alo, Ngọc Sương, em có ổn không"

"Huhu, em mới bị mắng xong, em...hức", như rất ấm ức cô ta nói.

Mới nãy lúc bị trách cứ xong, không có chỗ nào tâm sự đành phải nhắn tin cho chị Tú Như, một lúc sau Tú Như gọi lại an ủi

Trong bộ não của Ngọc Sương, Tú Như được thiết lập là một cô gái tốt bụng, khéo ăn khéo nói vì thế dễ chiếm được cảm tình của người khác, lời nói lại mật ngọt dễ nghe.

Ngọc Sương tính cách vốn rất khó ưa, nhưng được cái bên ngoài biểu hiện rất tốt, có khả năng lừa lọc che giấu đi nội tâm bên trong. Vì vậy cô ta có không ít người bạn. Tuy nhiên, tất cả đều dừng lại ở mức quen biết, nói chuyện xã giao

Còn thân thiết, cô ta đoán mình chỉ có chị Tú Như

Lúc trước cũng không nhớ rõ là lúc nào, Ngọc Sương bị phong thái của Tú Như cuốn hút.

Cảm giác như chị ta là loại người giống mình, người mới có đủ đẳng cấp để đè bẹp những con người tầm thường khác.

Nhưng vì quá cao ngạo nên không chịu chào hỏi trước. Cùng lúc đó Tú Như tinh ý nhận thấy được ánh nhìn của Ngọc Sương nên mới tiến tới làm quen.

Rồi cả 2 làm bạn tới bây giờ.

"Chị còn nhớ cái tên dành hết tâm điểm chú ý của mọi người không?"

"Tất nhiên rồi, cậu ta quá nổi bật"

Ngày hôm đó đội văn nghệ diễn đầu tiên, khai mạc cho buổi lễ. Vốn dĩ đã rất hoàn hảo rồi, nhưng từ đâu chui ra một cậu trai ưa nhìn với đôi bàn tay linh hoạt, khiến mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào"

Ngọc Sương khó chịu ra mặt:

"Không được, chị đừng tâng bốc anh ta như vậy chứ, chính anh ta là người đã mách lẻo, thêm mắm dặm muối vào câu chuyện làm em bị mắng đó"

"Đứa bé nhỏ của chị, được rồi, chị không nói về anh chàng đó nữa"

"Mà chị Tú Như, con nhỏ ViVi đó em đã cho người xử lí rồi. Dám tiếp cận anh Vũ Quân, em không cho phép, chỉ có chị mới đủ tư cách làm chị dâu em thôi"

"Aizz cái con bé này, lại làm phiền em nhiều rồi. Giữ anh ấy chắc như vậy cho chị, ai mà dám bén mảng nữa chứ", cười e thẹn nói xong cô ta mới hỏi

"Để trả ơn em thì tối nay ấy..."

"Sao ạ?"

"Có muốn đi ra ngoài tâm sự với chị không, chị bày mưu cậu ta giúp em xả giận nhé"

Cô ta gật gật đầu đồng ý: "Dạ được, chỉ có chị là tốt với em nhất", Ngọc Sương tinh thần đã tốt lên, cúp máy

- Đúng là đồ ngây thơ, chị em sao. Cũng chỉ là con rối của mình thôi haha

Tú Như cười gian xảo bưng tách trà lên nhâm nhi.

- Mới nói có vài câu đã làm cô ta khuất phục rồi.

Tú Như đã dự tính trước, tất cả chuyện xấu mà họ bày ra, đều do một tay Ngọc Sương chủ động làm, còn người giật dây phía sau là mình.

Nhưng thì sao, con nhỏ đó cũng sẽ bị tình nghĩa gì gì đó làm mờ mắt mà đứng ra nhận hết tội lỗi cho mình thôi. Giống như cậu ta vậy.

Cô ta hài lòng nghĩ

....

Ánh mặt trời khuất dạng cũng là lúc sẩm tối, Vũ Quân lại theo thói tiết kiệm thời gian.

"Này Phi Vũ, chúng ta tắm chung đi", anh nói lớn ra

Cô đang luyện đề chuẩn bị cho các đợt kiểm tra dồn dập sắp tới, nghe anh bảo vậy thì dừng bút một lúc nói

"Giờ tôi bận rồi, lát nữa mới tắm được", Phi Vũ từ chối

Lần nào cũng vậy, anh mà mời tắm thì cô lại luôn có lí do để từ chối.

Bước từ nhà tắm ra, anh lại tò mò hỏi

"Cậu có bạn gái chưa mà sao thủ thân như ngọc vậy, chúng ta đều là con trai hết. Thấy thôi chứ có làm gì nhau đâu mà sợ", nói xong Vũ Quân cứ cảm thấy cấn cấn

"Tôi đã giải thích rồi đó, do nó "Bất lịch sự""

Nhấn mạnh từng chữ, cô lấy quần áo rồi bước vào trong để lại anh một mình ngơ ngác

"Tách, tách,..."

Tiếng nước chảy trong phòng tắm làm Phi Vũ nghĩ ngợi

Có phải hay không việc tắm chung là truyền thống của bọn con trai.

Nhưng cô mặc kệ, vẫn có người không thích làm như vậy mà, cũng đâu có sao đâu

Tắm xong, cô mở cửa bước ra, mang theo hơi ấm của làn nước tỏa ra ngoài.

Vũ Quân là một kẻ không mắc chứng nghiện skinship, thường thì anh chỉ được bạn bè ôm chứ chưa đòi ôm ai bao giờ

Nhưng không hiểu sao khi thấy Phi Vũ bước ra lại có cảm giác mềm mại muốn ôm cô.

Anh làm trước nghĩ sau thì lúc này cô đã ở trong vòng tay anh rồi

Phi Vũ hơi hoảng, nhiệt độ ấm áp truyền từ sau lưng tới. Cô không biết lúc này nên làm gì

- À mình biết rồi, bọn con trai trong lớp mình hồi xưa cũng hay ôm nhau như vậy mà, chắc không sao đâu

Kí ức ùa về...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play