"Cô?" Giang Như Uyển nhìn nàng với vẻ khó tin, không thể tin được những gì cô nghe được.

"Cảm ơn Giang tiểu thư đã có lòng nhắc nhở. Vậy ta xin phép. Tất nhiên, ta phải thông báo cho Thái hậu những tin tức quan trọng như vậy càng sớm càng tốt." Thẩm Nhược Kiều cười ngọt ngào, nhìn Giang Như Uyển một cái với vẻ mặt rất biết ơn, xoay người đi về phía cửa.

Trong lòng thầm đếm: Ba, hai, một.

"Thẩm tiểu thư, xin dừng bước!" Ngay khi nàng vừa đếm đến một, giọng nói khẩn thiết của Giang Như Uyển vang lên từ phía sau, cô bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Nhược Kiều, "Thẩm tiểu thư, Tần vương gia là hôn phu của cô!"

Thẩm Nhược Kiều nhìn cô ta với vẻ mặt ngây thơ vô hại rồi gật đầu, "Đúng a! Vì ngià ấy là hôn phu của ta, ta mới càng phải thông báo chuyện ngài ấy bị thương cho Thái hậu biết, ta phải xin Thái hậu tìm Thái y tài giỏi nhất tới Vương phủ trị thương cho ngài ấy. Đương nhiên, công lao đều là của Giang tiểu thư."

Nghe vậy, Giang Như Uyển cảm thấy mí mắt mình giật giật.

Công lao đều là của cô?

Đúng vậy, chuyện này không phải do cô nói thì là ai nói? Nếu Thái hậu biết cô đã lừa dối mình, liệu bà ta có để cô ăn ngon ngủ yên không? Chỉ sợ cô không chết cũng bị đem đi lột da.

Còn nữa, đừng nói là bước chân được vào Tần vương phủ, ngay cả thành hôn có khả năng cũng không có. Thái hậu có thể quyết định cô sẽ gả cho ai.

Thẩm Nhược Kiều đáng chết này, sao nàng có thể phản ứng như vậy?

Cô chỉ muốn chuyện Tần vương gia bị thương để đàm phán một giao kèo với Thẩm Nhược Kiều, để cô được tiến vào Tần vương phủ, làm nữ nhân bên cạnh Tần vương gia.

Cô thậm chí đã từ bỏ địa vị, không muốn làm Vương phi, chỉ cần làm một Trắc phi cũng được. Cô dù sao cũng là đích trưởng nữa của phủ Định An tướng quân a!.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Dì của cô ấy là Quý phi nương nương!

Xét về địa vị, cô không biết mình đã làm lu mờ Thẩm Nhược Kiều – đích nữ không được lòng mọi người ở phủ Thượng thư như thế nào a! Cô đã từ bỏ thân phận và hạ thấp thái độ, nhưng Thẩm Nhược Kiều lại dám làm như vậy với cô!

Chẳng lẽ.. Thẩm Nhược Kiều cũng là người của Thái hậu? Chẳng lẽ nàng cũng là được Thái hậu sắp đặt để tiếp cận Thái hậu sao?

Đây là khả năng duy nhất mà Giang Như Uyển có thể nghĩ đến vào lúc này. Ngoài ra, cô thực sự không hiểu tại sao Thẩm Nhược Kiều lại có thái độ như vậy.

Hít một hơi thật sâu, cô nỗ lực kiềm chế cảm xúc, đè nén sự không cam lòng và tức giận, vẫn giữ nụ cười tao nhã lịch sự, "Thẩm tiểu thư, là lỗi của ta, Tần vương gia không bị thương, ta cũng không hiểu nhiều về y học, tất cả đều là do ta ăn nói bậy bạ."

"Ồ?" Môi Thẩm Nhược Kiều nhếch lên một đường cong hấp dẫn, cười như không cười nhìn cô ta.

Ánh mắt đó, nụ cười đó khiến Giang Như Uyển toàn thân cảm thấy khó chịu, thậm chí da đầu cũng tê dại. Nàng rõ ràng đang nở một nụ cười thân thiện, nhưng Giang Như Uyển cảm thấy đôi mắt của nàng giống như một con rắn độc có thể cắn chết cô bất cứ lúc nào.

"Như Uyển chỉ đùa với Thẩm tiểu thư một chút mà thôi. Ta là phận nữ nhi, chỉ biết chút ít về may vá, không biết gì về y học. Thẩm tiểu thư, cô đừng để tâm tới chuyện đó. Chỉ là câu nói đùa giữa tỷ muội chúng ta, không cần phải nói với Thái hậu, sẽ làm phiền tới Thái hậu." Giang Như Uyển mỉm cười chân thành, thân thiện nhìn Thẩm Nhược Kiều.

Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều mỉm cười, ngay lúc Giang Như Uyển trong lòng nhẹ nhõm, liền thấy sắc mặt nàng tối sầm, một giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc vang lên: "Giang tiểu thư, loại chuyện thế này không thể đem ra đùa được. Xin tiểu thư hãy suy xét lại mình! Sau này nếu còn dám mang Thái hậu ra trêu chọc thì chờ vào cung tạ tội! Tạm biệt!"

Sau đó, nàng quay người rời đi, không thèm nhìn Giang Như Uyển lấy một cái.

Giang Như Uyển đứng đó sững sờ, đầu óc không ngừng vang vọng từng lời Thẩm Nhược Kiều nói, lồng ngực tức giận kịch liệt.

Cô siết chặt hai tay thành nắm đấm, răng phát ra một tiếng "cạch cạch", trong mắt hiện lên vẻ nham hiểm,

Thẩm Nhược Kiều, chúng ta chưa xong đâu! Ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy!

* * *

"Nhược Thần công tử phải quay về rồi sao? Hai người về cẩn thận, lần sau quay lại." Thẩm Nhược Kiều bước ra khỏi phòng riêng liền đi tìm Thẩm Nhược Thần.

Trưởng quầy mỉm cười bước tới và nói những với bọn họ vài câu tâng bốc.

"Để mọi người để mắt tới Giang Như Uyển, điều tra xem cô ấy học y thuật từ ai." Thẩm Nhược Kiều nhẹ giọng nói với trưởng quầy.

"Vâng." Trưởng quầy trả lời.

Đối với cuộc hội thoại của hai người bọn họ vừa rồi, Thẩm Nhược Thần cũng không hỏi nàng. Chỉ cần là chuyện a tỷ làm, hắn sẽ hoàn toàn ủng hộ.

Khi hai người rời khỏi khách trạm, Như Hoa đã đợi ở cửa, phu xe và xe ngựa đã được an bài xong, bọn họ đều đã đỗ xe, chỉ chờ Thẩm Nhược Kiều lên xe "Tiểu thư, thiếu gia, cẩn thận một chút." Như Hoa nói với vẻ cung kính, bước tới đỡ Thẩm Nhược Kiều, nhẹ giọng nói: "Mọi việc đã an bài xong."

"Nhược Thần, lên xe." Thẩm Nhược Kiều mỉm cười nhìn cô, sau đó nói với Thẩm Nhược Thần, "Lát nữa cho dù có xảy ra cũng đừng hoảng, đừng sợ hãi. A tỷ tự có an bài."

Thẩm Nhược Thần gật đầu, "Đệ biết. Tỷ cứ thoải mái hành sự, chỉ cần biết lúc nào cũng có đệ bên cạnh tỷ. Đệ sẽ bảo vệ tỷ."

Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều nở nụ cười vui vẻ, xoa xoa đỉnh đầu hắn, "Được rồi, vậy a tỷ nhờ đệ bảo vệ a. Đệ là nam nhân duy nhất của nhà ta."

Thẩm Nhược Thần gật đầu, "Trước khi tỷ gả cho Vương gia, đệ sẽ bảo vệ tỷ. Sau này đệ gả cho Vương gia, chúng ta cùng nhau bảo vệ tỷ."

Xe ngựa chạy về hướng Thẩm phủ. Đột nhiên, từ phía đối diện có một chiếc xe ngựa đi tới, con ngựa cũng không biết có chuyện gì, hình như đột nhiên mất lái, lao nhanh về phía này.

"Xùy! Xùy!" Phu xe kéo dây cương, cố gắng điều khiển con ngựa mất kiểm soát, nhưng làm thế nào cũng vô dụng.

Xe ngựa đâm vào xe của Thẩm Nhược Kiều. Cũng không biết tại sao, trên đường trở về không có lấy một người đi đường. Điều này tạo điều kiện cho chiếc xe ngựa kia đâm vào xe nàng dễ dàng hơn.

Rầm một tiếng, hai chiếc xe ngựa đâm sầm vào nhau. Trong xe, Thẩm Nhược Kiều ôm chặt Thẩm Nhược Thần. Nàng đã dùng toàn bộ nội lực để ổn định hai người họ. Tuy nhiên, cỗ xe cũng bị lật do va chạm. Nàng chưa kịp phản ứng thì một thanh đao dài đã đâm vào trong xe, mang theo một tiếng "pang", sau đó là tiếng người hét lên "aa".

Thanh đao xuyên qua váy của Thẩm Nhược Kiều, nhưng không làm nàng hay Thẩm Nhược Thần bị thương. Mà âm thanh "pang, pang" cũng là từ bên ngoài truyền đến, âm thanh đó hẳn là tiếng xương người bị đánh gãy.

"Tiểu thư, thiếu gia, không sao chứ?" Giọng nói khẩn trương và lo lắng của Như Hoa vang lên, sau đó cô đỡ hai người xuống xe.

Hung thủ cầm dao dài lúc này đang nằm trên mặt đất, tay phải bị Như Hoa đánh gãy, đau đớn kêu la.

"Như Hoa, ngươi giải quyết rồi." Thẩm Nhược Kiều liếc nhìn kẻ sát nhân với ánh mắt đáng thương, lạnh lùng nói với Như Hoa.

"Vâng, thưa tiểu thư!" Như Hoa trả lời.

* * *

Thẩm phủ.

"Tỷ.." Thẩm Ngữ Yên nhìn Thẩm Nhược Kiều và Thẩm Nhược Thần đã trở về nhà bình yên vô sự với vẻ mặt kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play