Nghe thấy thanh âm của Mộ Dung Vũ, Thẩm Nhược Kiều trợn tròn mắt nhìn hắn.
Không, làm sao hắn.. vào được?
Đây là Thẩm phủ, Thái hậu vừa mới phái thị nữ tới chỗ nàng. Bà ta khoa trương nói phái thị nữ tới hầu hạ nàng, không phải chỉ là đến để giám sát thôi sao?
Thẩm Nhược Kiều không nghĩ người được Thái hậu cử đến chỉ là một cung nữ yếu đuối. Nữ tử Nhu Hoa đó nhất định là thân thủ khá tốt.
Hơn nữa, trong viện của nàng còn có người của Bách Lý Tử Loan, còn có người của mẹ con Tô Như Ca, nhất định có người của Thẩm lão phu nhân, có lẽ cũng có người trong cung.
Ở nơi hỗn tạp tai mắt như vậy, hắn.. liền đẩy cửa bước vào thế này sao?
"Làm thế nào.. ngài vào đây bằng cách nào?" Não bộ không tải nổi thông tin, nàng liền buột miệng hỏi hắn.
Sau đó, chỉ thấy Mộ Dung Vũ liếc nhìn nàng vẻ chán ghét, không nhanh không chậm nói nói: "Đương nhiên là mở cửa vào."
"?" Thẩm Nhược Kiều cảm thấy khóe miệng co giật.
Còn hắn thì chậm rãi bước đến bên giường, duỗi tay ra nói: "Cởi y phục."
Nhìn dáng vẻ tự nhiên kiêu ngạo của hắn, mí mắt Thẩm Nhược Kiều không nhịn được giật giật mấy cái.
Nàng nhảy ra khỏi chăn, nhưng lập tức nhận ra trên người chỉ đang mặc quần áo lót. Vì vậy nàng vội vàng kéo chăn gấm, quấn chặt lấy mình, tức giận nhìn hắn: "Mộ Dung Vũ, ngài.. ra ngoài!"
Mộ Dung Vũ đương nhiên không có ý định ra ngoài, mà là nhìn thẳng vào nàng.
Đôi mắt sâu như ngọn đuốc đó nhìn nàng chằm chằm trong giây lát, khiến Thẩm Nhược Kiều toàn thân cảm thấy khó chịu.
Căn phòng này là do Xuân Bạch sắp xếp lại. Bách Lý Văn Dương và Thẩm Ngữ Yên bị bắt tại giường căn phòng của nàng trước đó, nàng đương nhiên không thể ở lại căn phòng đó nữa.
Vì vậy, Xuân Bạch đã thu dọn đồ giúp nàng sang một căn phòng mới.
Nàng không đề cập chuyện này với hắn. Nhưng hắn đêm hôm mò vào phòng ngủ của nàng một cách chính xác như vậy.
Chẳng lẽ trong tiểu viện của nàng có người của hắn sao?
Đột nhiên, Thẩm Nhược Kiều như đã nghĩ ra điều gì đó, trong mắt phát ra một tia sáng rực rỡ, giống như một con cáo nhỏ tinh ranh đầy xảo quyệt,
"Lãnh Linh không truyền đạt lời của ta cho ngài sao?" Nàng quấn chặt chăn gấm, chỉ lộ ra một cái đầu.
Hắn vẫn dang rộng vòng tay chờ nàng cởi y phục, cũng không có ý định trả lời nàng.
Hắn trông hoàn toàn lạnh lùng như tảng băng, nhưng lại kiêu ngạo đến mức đuôi có thể dựng đứng lên.
Chỉ là cư nhiên, lông mày hắn hơi nhíu lại. Thẩm Nhược Kiều tự nhiên nhận ra động tác nhỏ này.
Hiển nhiên là do vết thương gây ra.
Hít một hơi thật sâu, trong lòng nàng có cảm giác tự trách và đau lòng, nhưng lại tức giận trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ngài quay lưng lại đi."
Nếu không quay lại, làm sao nàng có thể thay y phục được? Sao nàng có thể cởi y phục thay thuốc cho hắn nếu nàng không thay y phục? Chẳng lẽ lại mặc mỗi bộ đồ ngủ đứng trước mặt hắn?
"Không sao!" Mộ Dung Vũ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu tràn đầy chán ghét cùng không vui, nhưng lại hợp tác quay người lại.
Thấy hắn quay lưng về phía mình, Thẩm Nhược Kiều cẩn thận lấy chiếc áo khoác bên cạnh, nhanh chóng mặc vào.
"Được rồi, quay lại đi." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng hắn.
Lúc Mộ Dung Vũ quay lại vô tình chạm vào đỉnh đầu của nàng, và môi nàng.. áp sát vào yết hầu của hắn.
"Putong".
Hắn nghe rõ ràng tiếng yết hầu của của mình, sau đó toàn thân cứng đờ như có ai gõ vào huyệt đạo của mình.
Điều hiện lên trong tâm trí hắn là hình ảnh hắn hôn nàng trên xe ngựa vào sáng nay.
Đôi môi mềm mại của nàng tràn ngập hương thơm khiến hắn không thể buông bỏ. Đó là mùi hương mà hắn đã mơ ước nhiều năm.
Nhưng lúc này, nàng đang hôn hắn như thế này, mùi hương quen thuộc lại xộc vào mũi hắn.
Tương tự, Thẩm Nhược Kiều cũng bị làm cho chấn động.
Hơi ấm từ đôi môi khiến đầu óc nàng trống rỗng trong giây lát. Sau đó, cảnh hôn nhau trên xe ngựa lại hiện lên trong đầu nàng.
"Bụp", hai má nàng lập tức đỏ bừng, nhiệt độ lan xuống cổ, ngực, thậm chí cả đầu ngón tay cũng nóng bừng.
Thực tế là nàng đã sốc đến mức quên mất phải phản ứng như thế nào. Vì vậy, nàng giữ môi mình áp vào yết hầu, còn đầu thì vẫn tựa vào cằm hắn.
Tư thế lúc này rất mơ hồ, như vậy.. khiến người ta càng có động lực muốn hành động tiếp theo.
Mãi cho đến khi.. nàng mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh từ ngực hắn, nàng mới bất giác bừng tỉnh.
Nàng nhanh chóng rời khỏi vòng tay hắn, đồng thời nhanh chóng thu lại vẻ xấu hổ trên mặt, hung hãn trừng mắt nhìn hắn: "Ngài trèo tường vào à?"
Hắn lại liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Lẽ nào nàng thấy lão thất phu Thẩm Trí Hằng đó sẽ mở cửa mời bản vương vào?"
"Lão thất phu"? Biệt danh này khiến Thẩm Nhược Kiều rất hài lòng. Đúng, Thẩm Trí Hằng không phải chỉ là một lão thất phu thôi sao?
"Mộ Dung Vũ, ngài hết lần này đến lần khác làm ngơ lời nói của ta.."
"Thẩm Nhược Kiều, cởi y phục!" Hắn lạnh lùng ngắt lời nàng, có vẻ rất thiếu kiên nhẫn.
Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười bán nguyệt nhìn hắn, "Vương gia có năng lực như vậy, có thể thưởng trà, đá người, trèo tường. Vậy sao không tự mình cởi y phục đi? Ngài tự đi mà làm!"
Sau đó Mộ Dung Vũ lại liếc nhìn nàng một cái, không nhanh không chậm nói: "Ý của nàng là, bản vương phải gọi người vào, để người hầu hầu hạ ta thay y phục? Thẩm Nhược Kiều, nàng thay, hay để ta gọi người?"
Uy hiếp, rõ ràng là uy hiếp nàng!
Thẩm Nhược Kiều tức giận đến mức hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Kiếm Hiệp Hay"Thẩm đại tiểu thư có thể đêm hôm không có ai tiến vào Vương phủ của bản vương, hơn nữa cởi y phục của bản vương cũng không chỉ một lần, ta có làm lại cũng không sao, cùng lắm thì dời lịch cưới sớm hơn một chút." Lời nói của hắn không mặn không nhạt, nhưng thanh âm phát ra nghe thật sự rất hay.
Thẩm Nhược Kiều chỉ cảm thấy khóe môi mình không ngừng co giật.
Được lắm, lấy lời nói của nàng để bịt miệng nàng! Mộ Dung Vũ, ngài được lắm!
Được rồi, cởi y phục thì cởi y phục, ngài sau này đừng hòng hối hận.
Nàng hít một hơi thật sâu, nàng nhắm chặt mắt, lấy một chiếc kéo ở bên cạnh, cắt hết cúc trên áo choàng.
Đường đường là Tần vương gia, nửa đêm trèo tường đột nhập vào khuê phòng của nàng. Bây giờ ta cắt áo choàng của ngài, ta xem xem ngài làm cách nào trở về Vương phủ. Cho dù có trở lại Vương phủ, quần áo của ngài cũng không chỉnh tề, xem ngài làm cách nào giải thích với người khác.
Tuy nhiên, trước hành động này của Thẩm Nhược Kiều, hắn không có một chút gì e ngại hay cảm giác bị làm khó.
Với phần thân trên trần trụi như thế, hắn đầy tò mò liếc nhìn Thẩm Nhược Kiều, rồi đi về phía giường.
"Này, ngài định làm gì trên giường của ta?" Thẩm Nhược Kiều vội vàng ngăn hắn lại.
Hắn vẻ mặt thờ ơ nói, "Giường của nàng, bản vương không được nằm?"