Thẩm Lão thái thái được nha hoàn thân cận của Thẩm phủ dìu tới. Tóc bà ấy bạc trắng, được chải chuốt rất tỉ mỉ. Trên búi tóc của bà không có nhiều trâm cài, ăn mặc rất đơn giản, trông như vừa trở về từ cõi tịnh độ của Phật môn.

Nhưng khuôn mặt đó lại lạnh lùng u ám. Đặc biệt là đôi mắt bừng bừng lửa giận nhìn chằm chằm Thẩm Ngữ Yên.

Thấy vậy, Thẩm Ngữ Yên theo bản năng núp sau lưng Thẩm Trí Hằng, nuốt nước bọt, vẻ mặt sợ hãi nhìn lão thái thái.

Cô ta sợ lão thái thái. Cũng không biết tại sao, từ tận đáy lòng đều là sợ hãi. Trước mặt Thẩm lão thái thái, cô ta lúc nào cũng cung cung kính kính, luồn luồn cúi cúi.

"Bà nội.." Thẩm Ngữ Yên nhỏ giọng gọi bà, trên mặt toàn là nước mắt.

"Mẫu thân, người.."

"Thẩm Ngữ Yên, ngươi gả hay cạo tóc?" Thẩm Trí Hằng cung kính gọi lão phu nhân, nhưng lão phu nhân chỉ liếc hắn một cái, trực tiếp ngắt lời hắn, lạnh lùng nói từng chữ từng chữ với Thẩm Ngữ Yên.

Không hiểu sao, Thẩm Ngữ Yên cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới, sau đó không chút do dự nói: "Bà nội, con gả."

Nói xong, cô gần như theo bản năng nhìn về phía Thẩm Nhược Kiều, liền thấy Thẩm Nhược Kiều cũng đang nhìn về phía cô, nở nụ cười dịu dàng.

Tuy nhiên, trong mắt Thẩm Ngữ Yên, nụ cười này mang ý nghĩa khiêu khích, khinh thường.

Thẩm Ngữ Yên hai tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay dài cắm sâu vào da thịt ngón tay, nhưng cô lại không hề cảm thấy đau đớn.

Thẩm Nhược Kiều, đồ tiện nhân! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

"Bà nội." Thẩm Nhược Kiều đi đến trước mặt lão thái thái, thuận lợi chào hỏi cho bà, sau đó không hề lộ liễu để lộ bàn tay bị Thẩm Ngữ Yên dùng dao cắt qua.

Thẩm lão thái thái tất nhiên nhìn thấy mu bàn tay bị thương của nàng, lại lạnh lùng nhìn Thẩm Ngọc Yến một cái. Thẩm Ngữ Yên sợ đến mức lại rùng mình.

"Đứa nhỏ này, mấy ngày ta không ở trong phủ, khiến con chịu ủy khuất rồi." Thẩm lão thái thái trìu mến nhìn Thẩm Nhược Kiều, vô cùng đau lòng nói: "Đi, chúng ta vào phủ của dì con trước, để đại phu xử lý vết thương cho con."

"Bà nội, không sao đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Muội muội cũng không hề cố ý, bà nội và dì đừng lo." Thẩm Nhược Kiều vẻ mặt dịu dàng và hiểu chuyện nói.

Nhìn thấy tiện nhân Thẩm Nhược Kiều lại xiên cho mình một đao, Thẩm Ngữ Yên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi

Mà Thẩm Nhược Kiều cư nhiên được mời vào Tiên An Hầu phủ.

Thẩm Nhược Kiều rất quen thuộc với Tiên An Hầu phủ. Dù sao kiếp trước nàng gả chi Bách Lý Văn Dương hơn một năm, ngày ngày đêm đêm đều ở đây.

Cho dù trước đó không gả cho Bách Lý Văn Dương, nàng và Bách Lý Tử Loan cũng là tỷ muội tốt, dì của nàng Chu Quân Nguyệt cũng rất quan tâm đến nàng, luôn mời nàng tới phủ chơi.

Nhìn phủ đệ quen thuộc này, khóe môi Thẩm Nhược Kiều cong lên một nụ cười nham hiểm. Đôi mắt đó tỏa ra những tia sáng lạnh lẽo, nhưng nàng nhanh chóng giấu chúng đi.

"Dì, sao không thấy Tử Loan biểu muội?" Thẩm Nhược Kiều lo lắng Chu Quân Nguyệt hỏi khi đại phu đang xử lý vết thương trên mu bàn tay cho nàng nhìn.

Nàng nhìn thấy có gì đó thoáng qua trên mặt Chu Quân Nguyệt, sau đó bà ta mỉm cười trìu mến với Thẩm Nhược Kiều, "Loan Nhi hai ngày nay sức khỏe không được tốt, bây giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Con cũng biết, nó trước giờ ốm yếu nhiều bệnh."

"Vậy mau để đại phu tới xem bệnh cho biểu muội. Con chỉ là vết thương nhỏ." Thẩm Nhược Kiều nói rồi vội vàng rút tay lại.

"Thẩm đại tiểu thư yên tâm, lão phu vừa kiểm tra bệnh giúp đại tiểu thư rồi. Đại tiểu thư lúc này cần tĩnh dưỡng là được." Đại phu vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thật ra đại tiểu thư chỉ là tức giận đến mức hộc máu. Bệnh của tiểu thư không thể để bị kích động hay tức giận được. Tiểu thư cần tĩnh dưỡng, lần này bệnh tái phát hơi nặng, có thể sẽ phải mất một thời gian dài mới khỏe lại."

"Ồ? Thẩm Nhược Kiều vẻ mặt ngơ ngác nhìn đại phu, sau đó quay đầu nhìn Chu Quân Nguyệt," Dì, ai lại to gan như vậy, làm biểu muội tức đến hộc máu, hại thân thể? Dì, người phải mau chóng tìm ra người đó, trừng phạt hắn thật thích đáng! "

Nàng nói xong liền nở nụ cười như gió xuân nhìn Chu Quân Nguyệt, làm ra bộ dạng ngây thơ vô tội, vô lo vô nghĩ nói.

" Ta vốn dĩ đã hỏi, nhưng nos không chịu nói gì. "Chu Quân Nguyệt bất lực thở dài," Ta vốn dĩ muốn xử lý giúp nó, nhưng nó một lời cũng không chịu nói. Nhược Kiều.. "

Lúc này, bà ta dừng lại, nhìn Thẩm Nhược Kiều với vẻ mặt cầu xin," Con với Loan Nhi quan hệ rất tốt. Hay là con giúp dì hỏi nó xem, nó rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì? Nếu nó cứ để chuyện đó ở trong lòng mãi, sẽ càng tức giận, bệnh tình không thể khỏi được a! "

Vẻ mặt bà ta đầy đau khổ, bất lực của một người mẹ thương xót đứa con gái đang bệnh của mình.

Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều nhếch môi cười gật đầu:" Được a! Con cũng có ý đó. Dù sao tâm bệnh thì phải có tâm thuốc. Dì, con lập tức tới phòng của biểu muội. "

" Đưa biểu tiểu thư tới phòng của tiểu thư. "Chu Quân Nguyệt nói với nha hoàn.

" Vâng! Phu nhân! Nha hoàn vừa nghe, liền cung kính nói với Thẩm Nhược Kiều: "Biểu tiểu thư, xin đi theo nô tỳ."

Thẩm Nhược Kiều lại mỉm cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy đi.

Khi quay người, nàng không để lại dấu vết liếc nhìn Chu Quân Nguyệt. Nhìn thoáng qua, nàng nhìn thấy vẻ mặt hung ác của bà ta.

Bà ta lúc này đang nhìn Thẩm lão thái thái, hai người cùng nở nụ cười đắc ý, đại sự cáo thành.

Hóa ra là như vậy, đây chính là mục đích bọn họ mời nàng tới đây. Đúng là bọn họ đã thiết kế bẫy cho nàng. Không sao, ta sẽ cho các người biết thế nào là tự mình trúng bẫy của chính mình.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Từ nay về sau, ngoại trừ Mộ Dung Vũ, Thẩm Nhược Thần, Xuân Bạch và Tiểu Đào, nàng sẽ không tin tưởng bất cứ ai khác.

Chỉ cần Mộ Dung Vũ bên cạnh, chỉ có thể là người Mộ Dung Vũ tin tưởng, nàng mới tin tưởng. Còn bọn họ, những người đã đối xử với nàng "bằng tim bằng phổi", nàng sẽ từ từ xử lý từng người một.

Ngoài mặt đối xử với nàng rất tốt, dùng lời ngon ngọt có cánh dụ dỗ nàng, kì thực là đang lừa nàng vào bẫy.

Bọn họ là cùng một loại với mẹ con Tô Như Ca, Thẩm Ngữ Yên. Hai mẹ con bọn họ, nàng đương nhiên hiểu rõ, là quỷ. Bách Lý Tử Loan và Bách Lý Văn Dương nàng chắc chắn bọn họ cũng là quỷ. Thái hậu luôn theo dõi nhất cử nhất động của Mộ Dung Vũ, là quỷ. Lão thái thái cùng với Chu Quân Ngọc, lúc này xem lại, cũng là hạng nửa người nửa quỷ. Không cần biết các người là người hay quỷ, chỉ cần bám lấy ta và Mộ Dung Vũ không buông, toàn bộ đều phải nhổ cỏ tận gốc.

"Thẩm tiểu thư, người mau chóng rời khỏi Hầu phủ đi!" Đang suy nghĩ thì nha hoàn dẫn đường dừng lại, kính cẩn nhìn nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play