Yo, sao đã tỉnh rồi?
Cô nhìn Mộ Dung Vũ với vẻ mặt ủy khuất đáng thương, giống như mình vừa bị sỉ nhục nặng nề.
Đôi mắt ươn ướt đó, aiya, như thể những giọt nước mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Nhìn vào thật khiến người khác thương xót a!
Ngay cả Thẩm Nhược Kiều vừa nhìn cũng cảm thấy có lỗi, muốn chạy tới an ủi cô ta.
Cô ta quay đầu nhìn Mộ Dung Vũ, đôi mắt trong trẻo đẹp đẽ như vì sao lóe lên, lộ ra một chút chờ mong cùng khao khát.
Cô đang chờ đợi câu trả lời của Mộ Dung Vũ, chờ đợi phản ứng của hắn. Mộ Dung Vũ, đại nam nhân, sẽ phản ứng thế nào khi đối mặt với một vẻ đẹp đáng thương ủy khuất như vậy.
Khoảnh khắc này, Thẩm Nhược Kiều lại có chút hoài nghi, Bách Lý Tử Loan này có tình với Bách Lý Văn Dương hay Mộ Dung Vũ?
Với vẻ mặt của cô ta lúc này, giống như rất rất ái mộ Mộ Dung Vũ.
Tuy nhiên, ở kiếp trước, cô và Bách Lý Văn Dương đã ám độ trần thương.
Còn cái tên Mộ Dung Vũ kia, thật là.. rất phiền phức!
Lúc này, hắn chạy tới đây làm gì a! Không ở phủ dưỡng thương cho tốt, lại giống như một con khỉ, chỗ này leo một chút, chỗ này nhảy nhót một chút. Hắn nghĩ mình sống lâu quá rồi đúng không? Hắn nghĩ là, nàng khâu vết thương lại giúp hắn, châm kim bạc cho hắn đều không cần nỗ lực gì?
Hắn có phải cho rằng khâu một vết thương chỉ giống như khâu một tấm vải không a? Một chút cũng không trân trọng thành quả lao động của nàng. Nếu sau này vết thương của hắn lại xảy ra chuyện, nàng nhất định sẽ mặc kệ hắn.
Lúc nãy, nếu hắn không xuất hiện, nàng đã vạch được bộ mặt thật của đôi cẩu nam nữ kia rồi. Dù sao nàng cũng đã thả mồi cả ngày, không bắt được con cá nào khác thì quá xui a.
Kết quả giờ thì hay rồi, tên nam nhân này tự nhiên chạy tới đây.
Nghĩ tới đây, nàng lại tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Ngược lại Bách Lý Tử Loan vẫn tiếp tục nhìn Mộ Dung Vũ với vẻ mặt mềm yếu, ủy khuất, bi thương cùng thống khổ.
"Tần vương gia." Giọng nói cung kính của Thẩm Nhược Thần vang lên, mặc dù có chút trẻ con nhưng vẫn vang dội mạnh mẽ, "Thẩm Nhược Thần gặp qua Tần vương gia."
Nghe xong, đôi mắt của Mộ Dung Vũ dừng lại trên người của Thẩm Nhược Thần, cứ thế nhìn hắn: "Đích tử của Thẩm Trí Hằng?"
Thẩm Nhược Thần gật đầu và tiếp tục giữ vẻ mặt cung kính, "Vương gia, thảo dân là Thẩm Nhược Thần, biểu đệ của Thẩm Nhược Kiều."
Đích tử của Thẩm Trí Hằng? Ai thèm a?
Thẩm gia đó, chỉ có một người thân duy nhất của hắn là a tỷ, những người khác, ha..
Mộ Dung Vũ lại nhìn hắn, "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi hẳn đã mười một tuổi."
"Vâng! Thảo dân đã mười một tuổi." Thẩm Nhược Thần đáp lại.
Sau đó Mộ Dung Vũ nhíu mày, quay đầu nhìn Thẩm Nhược Kiều, "Thẩm Nhược Kiều, nàng chắc chắn đây là đệ đệ của nàng? Đừng nhận nhầm người!"
Thẩm Nhược Kiều trừng mắt nhìn hắn, nhưng sau khi tiếp nhận lại ánh mắt uy hiếp của hắn, chỉ có thể nhếch lên một nụ cười ôn hòa, cung kính đáp, "Vương gia nói đùa rồi, đệ đệ ruột của ta, làm sao có thể nhận sai?"
Trong mắt Bách Lý Tử Loan lúc này liền hiện lên một tia hung ác.
Trong tay áo gấm rộng, hai bàn tay nắm chặt, móng tay dài nhéo vào lòng bàn tay. Có điều, cô ta hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn.
Thẩm Nhược Kiều! Thẩm Nhược Thần!
Hai ngươi đúng là đáng hận!
Còn có Bách Lý Văn Dương, đúng là một tên phế vật! Tại sao không cưới được tiện nhân Thẩm Nhược Kiều đó? Rõ ràng là mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của cô ta, và rõ ràng là mọi thứ đã phát triển theo hướng cô ta đã định.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Họa Quốc - Thức Yến2.
Trà Xanh Ướp Đường3.
Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng4.
Yêu Đương Tự Nguyện=====================================
Để Bách Lý Văn Dương vụng trộm Thẩm Nhược Kiều, tại sao hắn lại tìm đến Thẩm Ngữ Yên?
Bách Lý Văn Dương cái tên vô dụng lại ngủ với Thẩm Ngữ Yên, còn bị Huệ Phi bắt được.
Vốn dĩ cô đã an bài tất cả những chuyện này để hại Thẩm Nhược Kiều.
Kết quả là tiện nhân Thẩm Nhược Kiều đó đã thoát. Chẳng những không bị bắt tại trận, mà mối hôn sự của nàng ta và Mộ Dung Vũ cũng không bị ảnh hưởng gì. Tiện nhân này sao có thể xứng với Tần vương?
Thẩm Ngữ Yên cũng là một đứa ngốc vô dụng!
Lúc này, Tần vương gia thậm chí còn không có liếc mắt nhìn cô ta, tựa hồ cô chỉ là một người trong suốt.
Tuy rằng hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Nhược Kiều, nhưng Bách Lý Tử Loan có thể cảm giác được hắn rất quan tâm Thẩm Nhược Kiều. Nếu không, làm sao hắn lại xuất hiện trước mặt Thẩm Nhược Kiều vào lúc này? Rõ ràng là để cổ vũ cho Thẩm Nhược Kiều.
Vừa rồi cô định kéo Thẩm Nhược Kiều xuống, không ngờ Mộ Dung Ngọc lại xuất hiện.
Sáng nay, ở Nhất Khôn cung của Thái hậu, hắn đã đá bay Bách Lý Văn Dương vì Thẩm Nhược Kiều, hiện tại hắn tới bảo vệ Thẩm Nhược Kiều.
Nếu như vậy, Thẩm Nhược Kiều có thể ở Thẩm phủ quậy tới điên lên.
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Bách Lý Tử Loan tức giận đến mức sắc mặt gần như vặn vẹo. Nếu không phải vì giữ gìn sự tao nhã trước mặt Mộ Dung Vũ, sợ rằng biểu tình đã lộ hết ra ngoài.
Thẩm Nhược Kiều, tiện nhân! Ta sẽ không để ngươi thành công! Chỉ có ta, Bách Lý Tử Loan, mới xứng đáng với một nam nhân cao quý tuấn mỹ như Tần vương.
Ngươi chỉ là nữ nhi của Thượng Thư phủ, cũng không được Thẩm Trí Hằng sủng ái, tại sao có thể tranh giành với ta, trưởng nữ của An Hầu phủ?
Chúng ta cứ chờ đi! Ta sẽ khiến ngươi chết không nhắm mắt!
Một tia tàn ác nham hiểm lóe lên trong mắt cô, nhưng cô nhanh chóng che giấu nó.
Tuy nhiên, Thẩm Nhược Kiều đã nhìn thấy rõ.
Khóe môi nàng khẽ nhếch lên một tia khinh thường.
Bách Lý Tử Loan, ngươi thật sự cho rằng ngươi che giấu tốt sao? Dám đấu với ta, ngươi còn không có cửa.
Không phải ngươi thích giả bệnh sao? Không phải ngươi thích uống thuốc nấu từ máu người sao? Được, để ta thành toàn cho ngươi.
"Vương gia.." Thấy Mộ Dung Vũ không đáp lại lời mình, giọng nói yếu ớt ủy khuất của Bách Lý Tử Loan lại vang lên, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào hắn.
"Thẩm Trí Hằng nuôi ngươi kiểu gì mới có thể thành ra cơ thể suy nhược thiếu dinh dưỡng như vậy?" Mộ Dung Vũ phớt lờ Bách Lý Tử Loan, nói với Thẩm Nhược Thần bằng vẻ mặt ghét bỏ.
Bách Lý Tử Loan: "?"
"Vương gia.."
Thẩm Nhược Thần vừa lên tiếng, Mộ Dung Vũ đã túm lấy cổ áo hắn, bước ra khỏi tiệm.
Khi đi ngang qua Bách Lý Tử Loan, khóe mắt không thèm liếc nhìn cô, một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Thẩm Nhược Kiều, sao còn không đi? Đợi bản vương xách cổ nàng?"
Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều phản ứng lại, nàng ném Bách Lý Tử Loan một cái nhìn sâu xa rồi chạy theo sau Mộ Dung Vũ.
=
Còn Bách Lý Tử Loan thì tức muốn chết đi sống lại nhưng không dám thể hiện ra ngoài vì giữ hình tượng.
Vì vậy, tất cả những gì cô có thể làm là nhắm mắt lại và ngất.
"Tiểu thư!"
"Loan Nhi!"