Trưởng công chúa dùng khăn tay lau lau nước mắt, vành mắt đỏ lên, trừng về phía nàng: “Ngươi có cái gì thì chỉ cần lấy cái đó ra, ngươi đừng nghĩ là chỉ cần lấy món gì đó ra là bổn cung buông tha cho ngươi.”
“Ngài… Chắc chắn rồi chứ?” Thẩm Nhiêu tựa hồ có chút chần chờ.
Trưởng công chúa cảm thấy nàng không thể lấy được thứ gì tốt ra, nên không kiên nhẫn lại uống lên hai ngụm nước suối, nói: “Nhanh lấy ra.”
“Đây là điện hạ nói đấy.” Thẩm Nhiêu vào phòng, không bao lâu sau thì đi ra, trên tay còn cầm thêm một tấm tranh cuốn, nói: “Đây là đồ vật mà thần tìm thấy được ở trong chùa Tĩnh An khi lục soát, lúc ấy còn có đồng liêu bên cạnh, nên chúng ta mới đồng lòng cho rằng không nên lấy ra cho người khác thấy, nên tạm thời cất ở trong nhà thần. Nếu điện hạ cho phép, thì thần sẽ mở ra.”
Đầu lưỡi đắng ngắt của Trường công chua trở nên tê dại, trong lòng đột nhiên có chút dự đoán không tốt, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng đang mở bức tranh cuộn tròn ra, bức tranh được phơi bày trước mắt mọi người.
Đó là một bức mỹ nhân đồ, mỹ nhân chỉ ăn mặc sa y, da thịt như ẩn như hiện, góc trái bên dưới còn có con dấu riêng.
Đó là ấn ký ghi khuê danh của Trưởng công chúa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT