Mộng Dao nhìn đến ngây người, người đàn ông lịch lãm kia chính là Trạch Hạo Hiên sao?

Chỉ hai từ thôi, gu cô.

Gương mặt vuông vức góc cạnh trải qua sương gió, làn da hơi chuyển sang màu bánh mật, tóc tai gọn gàng. Cả người Hạo Hiên toát ra mùi đàn ông chững chạc, xứng đáng cho cô dựa vào cả đời. Người đàn ông này, cô dần có thiện cảm về ngoại hình rồi đấy, nhưng cô không có ý định tiếp xúc tấn công trực tiếp lập tức.

Theo tình tiết cốt truyện, nữ phụ Mộng Dao khi vừa biết được mặt thượng tướng Hạo Hiên thì đã lập tức đi đến mà bảo anh đừng mơ mộng hão huyền, cô sẽ không lấy anh làm chồng, cũng mong anh đừng mãi dây dưa với Ngô gia. Kết quả chọc cho Ngô ba tức điên, còn bản thân chẳng quan tâm sự việc kinh động thế nào mà chạy theo nam chính Duy Đăng.

Mộng Dao chỉ cần nhớ tới điều đó thì chỉ cảm thấy nhức đầu thay cho Ngô gia, có một vị tiểu thư bị nuông chiều đến mức kiêu kỳ. Đợi Ngô mẹ tham gia hội buôn chuyện cùng các quý phu nhân khác, cô mới tìm được một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc trước cô có thể đứng yên cả ngày nhưng hiện tại thân thể này chẳng cho phép.

Mộng Dao nhận lấy ly nước cam từ người phục vụ, ánh mắt vô thức tìm kiếm hình bóng của thượng tướng Hạo Hiên. Có lẽ cũng cảm nhận được cái nhìn gắt gao của cô mà anh quay sang bên đây, may mắn cô kịp thời núp xuống.

“Tia trai mà bị trai phát hiện thì nhục lắm.”

Cô vuốt ngực mình trấn an, mức độ nhạy bén của người trong quân đội thật quá ghê gớm.

Trong truyện đã từng mô ta quả, Trạch Hạo Hiên không có gia thế khủng, anh thật sự đi lên bằng thực lực của bản thân, cũng là một người mồ côi từ nhỏ. Đó là lí do vì sao Ngô ba muốn gắn kết nữ phụ Mộng Dao với anh lại với nhau vì ông hiểu tính tình cương trực và tốt bụng của anh sẽ làm cho con gái mình hạnh phúc.

Ngô ba cũng giữ một chức vụ lớn trong quân đội, nhưng do chỉ sinh được một cô con gái mắc bệnh tim nên ông càng muốn có người thân cận cùng ông bàn chuyện đại sự nước nhà.

Mộng Dao nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì không chọc phải nhân vật nào trong truyện sẽ tốt hơn. Nhưng đó chỉ là cô suy nghĩ, còn hiện thực lại đi theo một hướng chẳng ai ngờ tới. Duy Đăng bất ngờ bước tới trước mặt cô trước ánh mắt tò mò của mọi người.

Ai mà chẳng biết Trương tổng luôn tránh né Ngô tiểu thư như né tà, gặp ở đâu thì nhất định sẽ đi đường vòng. Nào ngờ hiện tại anh ta lại chủ động bắt chuyện với cô. Cô chợt có dự cảm chẳng lành.

“Mộng Dao, tôi lần nữa nhắc lại cho cô rõ. Tôi không thích cô, hiện tại không, tương lai cũng không. Nên đừng làm những trò tự tổn hại bản thân để thu hút sự chú ý của tôi.”

Mộng Dao ngớ người, còn đang tự hỏi người đàn ông đang nói điên nói khùng này là ai thì đã nghe tiếng thì thầm của mọi người.

“Nhìn kìa, lần đầu tôi thấy Trường tổng đến gần Ngô tiểu thư.”

“Hai người họ phải chăng đã có tiến triển gì chăng?”

“Ban nãy không nghe Trường tổng bảo không thích Ngô tiểu thư sao?”

Mộng Dao chân mày nhíu càng lúc càng chặt, nhìn người đàn ông trước mắt mà đánh giá. Vị có gương mặt trẻ măng này lại là nam chính sao? Cô thấy hương vị của Hạo Hiên hợp với cô hơn.

“Rảnh rỗi nghĩ hết trò này đến trò khác thì chi bằng cô lo sống đàng hoàng đi, đừng làm phiền tới người khác.”

Mộng Dao tức cười trong lòng, nam chính xem ra rất phũ phàng, chẳng nể nang gì ai nhưng dù sao cũng không thể trách anh ta được, bởi vì nữ phụ bám dính lấy anh ta quá mức điên cuồng.

Cô nương nhờ mặt bàn đứng lên, cơ thể nhỏ bé dường như dễ dàng ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng còn chưa đợi cô mở lời thì anh ta lại tiếp tục.

“Đừng làm ra vẻ yếu đuối này nữa. Tôi chán ghét nó lắm.”

Được, bây giờ cô chính thức chán ghét vị nam chính này. Bệnh tim chẳng lẽ là điều nữ phụ mong muốn sao? Không hề, cô ước gì anh ta cũng một lần thử trải nghiệm cơ thể yếu ớt này.

“Trường tổng nói xong rồi chứ? Đến lượt tôi nhé.”

Cô mỉm cười, sau đó hít một hơi sâu lấy sức.

“Đầu tiên, tôi làm trò gì thì cũng do tôi bất đồng với người nhà và hiện tại gia đình tôi đã hòa thuận trở lại. Nó không liên quan đến anh.”

“Thứ hai, tôi sống rất đàng hoàng, đường đường ngẩng cao đầu dám yêu dám theo đuổi, chẳng bằng những ai lòng một hướng miệng một nẻo.”

“Thứ ba, tôi bị bệnh tim, cơ thể đã sẵn yếu đuối chứ không phải giả vờ.”

“Thứ tư cũng là cuối cùng, cảm ơn Trường tổng đã không thích tôi vì hiện tại tôi cũng không thích anh.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play