Tui sẽ ráng up xong bộ này rồi mới nghỉ ngơi nhé T.T
- ---------------------------------
Mộng Dao nhìn hàng cây xanh bên đường mà lòng bình yên đến lạ. Tự bao lâu rồi cô không có một ngày nghỉ dành cho bản thân? Hàng ngày đã bị cuốn vào công việc bề bộn thiếu thốn sức sống. Có lẽ điều may mắn nhất mà cô có được chính là có những họ hàng yêu thương bên cạnh.
Nếu họ biết cô đã ra đi thì liệu họ có thương tâm không? Chỉ cần nghĩ tới cũng khiến lòng cô chua xót.
“Có muốn hưởng chút nắng không?”
Giọng của Hạo Hiên đột ngột vang lên, giây sau nóc xe dần được mở ra khiến Mộng Dao hào hứng không thôi. Cô đứng lên, đón lấy từng luồng gió mát mẻ càng khiến tâm trạng tốt lành hơn.
Anh ngẩng đầu, nhìn gương mặt hồng hào tươi sắc của cô mà thầm cảm tạ vì hôm nay đã lựa chọn đi chiếc xe này. Anh chạy với tốc độ trung bình, vừa đủ để có gió nhưng không quá mạnh để khiến làn da nhạy cảm của cô bị đau. Có điều cơ thể yếu ớt của cô cũng không chống chọi quá được năm phút mà trở lại bên trong xe.
Không bao lâu sau, xe cũng dừng tại bến đỗ. Hạo Hiên nhanh chóng bước xuống bung dù che chắn cho Mộng Dao. Vì chênh lệch chiều cao, dù nghiêng hẳn về phía cô, còn cả người anh tắm ngoài ánh nắng chói chang.
Mùi biển là một thứ gì đó vừa mặn vừa tanh nồng nhưng lại đem đến một sức quyến rũ kỳ lạ, ngửi một lần có thể nghiện cả đời.
Mộng Dao đi trên bục cao, vươn hai tay giữ thăng bằng, môi luôn nở ra nụ cười thích thú.
“Cẩn thận một chút.”
Hạo Hiên bước bên cạnh khẽ nhắc nhở, nhưng cũng không muốn tước đoạt niềm vui của cô gái nhỏ.
“Nếu tôi té thì anh có đỡ không?”
Cô trêu chọc hỏi, khẽ xoay người hưởng làn gió biển thổi vào bờ, sau đó quay đầu lại nhìn anh ở phía sau.
“Chắc chắn.”
Chắc chắn sẽ không khiến em gặp tổn thương.
Nhìn sự kiên định trong đáy mắt Hạo Hiên, trái tim Mộng Dao bất giác đập nhanh. Cô cúi đầu đi nhanh về phía trước, tự hỏi vì sao người đàn ông này luôn khiến cô tự ảo giác về sự chiều chuộng chỉ dành riêng cho cô.
Nhưng nhằm lúc định luật hấp dẫn biết thứ chúng ta muốn là gì. Mộng Dao thoáng mất thăng bằng mà ngã nghiên nhưng cô vẫn điều khiển cho cơ thể ngã vào bên trong. Đột nhiên cả người được đỡ lấy bởi thân hình to lớn cường tráng.
“Tôi đã bảo sẽ đỡ lấy em mà.”
[Anh không muốn thấy em bị thương nữa.]
[May mắn anh là người đi bên cạnh em lúc này.]
Cô dường như bắt đầu có chút quen thuộc với giọng nói suy nghĩ bên trong Hạo Hiên, vì thế mỉm cười đáp lời.
“Có anh ở đây đúng là may thật. Cảm ơn anh.”
“À ừ… Không có gì…”
Hai bên tai anh nhất thời đỏ ửng lên, trái ngược hẳn với vẻ mặt lạnh nhạt luôn trưng ra cho mọi người. Cô cố tình đưa tay lên chạm vào vành tai anh, giọng nói có chút lo lắng.
“Sao tai anh đỏ vậy? Có phải bị cảm nắng rồi không?”
[Ngoại trừ cảm nắng với em thì tôi chẳng cảm nắng với điều gì nữa.]
[Nhột quá nhưng không nỡ kêu em ấy dừng lại.]
“Có chút nóng.”
Mộng Dao cảm giác có niềm vui mới, chính là trêu chọc Hạo Hiên khiến anh và giọng nói suy nghĩ bên trong phải trở nên đồng nhất mới chịu thôi. Cô muốn xem thử nếu anh thể hiện ra tình cảm của anh dành cho nguyên chủ thì sẽ ra sao.
“Chúng ta xuống biển chơi một lát được không ạ?”
Hạo Hiên thoáng thất vọng khi Mộng Dao rời khỏi người mình, nhưng anh không dám thể hiện ra bên ngoài.
“Nhưng gió biển và nước biển…”
Ánh mắt cô nhất thời lấp lánh chất chứa cầu xin.
“Không được sao ạ? Đến đây mà không được nghịch biển thì chán lắm.”
Anh hít một hơi sâu, gương mặt kiên quyết như không chấp nhận, giọng nói cũng trở nên trầm hơn.
“Được thôi, nhưng chỉ một chút thôi đấy.”
Cô cong mắt, nhanh chóng đi xuống cầu thang tiến ra bãi biển với bao nhiêu sự mong chờ. Đôi giày đã sớm được cầm trên tay. Khi bàn chân được vỗ về bởi sóng biển, cô thoáng có hàng ngàn cảm xúc không tên nhưng nhiều nhất vẫn là bất tri bất giác.
Cô không biết vì sao bản thân lại xuyên vào quyển sách này, mọi thứ lạ lẫm, tình thương lạ lẫm và những thiệt hại xấu mà cô phải hứng chịu thay cho nguyên chủ. Hiện tại cô gửi trả hết cho biển cả, bắt đầu một con người mới.
Hạo Hiên nghĩ Mộng Dao sẽ nghịch biển như bao cô gái nhỏ khác, tung tăng chạy xuống rồi lại chạy vội lên để tránh sóng. Nhưng cô chỉ đứng yên ở đó mà hưởng thụ, không hiểu vì sao lại trông rất hài hòa vào bức tranh sơn thủy nhưng mang đến sự cô độc, cứ như chỉ cần thêm một chút nữa thì cô sẽ đột ngột biến mất.
“Mộng Dao.”
Hạo Hiên khẽ lên tiếng kéo Mộng Dao ra khỏi dòng suy nghĩ riêng. Anh không biết giọng nói của mình mang đến vài phần hoảng hốt.