1
Sau khi viết ghi chép, ký tên xong, viết kiểm điểm ở cục cảnh sát, tôi ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám.
Uổng công tôi tuân thủ pháp luật hai mươi mấy năm, không nghĩ tới có ngày rơi vào cảnh này.
Khi rảnh rỗi và buồn chán, tôi viết một vài mẩu truyện người nhớn trên trang web nào đó, không ngờ cảnh sát lại ập đến trước cửa nhà tôi.
Tôi giấu mặt vào cổ áo, nhỏ giọng hỏi: "Chú cảnh sát, cháu có bị thông báo không?"
Người cảnh sát dẫn đầu thẩm vấn tôi cười tủm tỉm nhìn tôi: "Không đến mức thông báo, nhưng sau này đừng viết nữa. Cho dù tìm bạn trai, cháu cũng không được viết ra thứ này đâu!"
Vâng vâng vâng!
Trong lòng tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không ai biết, tất nhiên sẽ được coi như chưa có gì xảy ra.
Đột nhiên tôi nghĩ ra gì đó.
"Chú cảnh sát, lần này có phải bắt được rất nhiều người không, bọn họ sẽ bị xử như thế nào ạ?"
"Bọn họ gì? Bọn họ nào? Chẳng lẽ cháu còn có đồng bọn sao?"
Tôi hoàn toàn bị sốc.
Trên trang web kia, bọn họ viết còn bạo hơn tôi nhiều, không thể có chuyên tôi bị tóm mà bọn họ không có việc gì được.
"Không có! Vậy tại sao cháu lại bị bắt nhỉ? Hay là bắt đối tượng điển hình, dùng để giết gà dọa khỉ?"
Tôi cũng không phải cầm tinh con gà đâu!
Chú cảnh sát: "Có người khóa IP, tố cáo cháu."
"Ai thế ạ?!!!"
"Cái này không thể nói cho cháu biết, sao nào, muốn trả thù hay gì?"
"Đâu có, cháu chỉ muốn cảm ơn người ta đã giúp cháu nhận thức được sai lầm của mình thôi mà."
Tôi nghiến đến nỗi muốn nát cả hàm.
Tôi biết ngay mà, tôi viết thứ kia cũng không để ở trong nước, tôi đã trèo tường lửa, sao còn có thể bị bắt được.
Quả nhiên là có người tố cáo.
Tám chín phần là do đối thủ của tôi gây ra.
Máy tính cũng bị hack rồi.
Trong lòng tôi thầm nguyền rủa người tố cáo một ngàn tám trăm lần.
Mắng chửi xong đi ra khỏi cục cảnh sát, người đại diện gọi điện thoại cho tôi.
"Này, chị Thanh, có sắp xếp công việc gì mới không cho em không?"
"Đừng gọi tôi là chị. Cô mới là chị tôi. Viết truyện mười tám cộng bị hốt lên đồn công an, cô thật sự người duy nhất trong giới giải trí đó, đời trước không ai làm được sau này càng không!!!"
Tôi bị chửi tỉnh cả người, đầu lưỡi đều thắt lại.
"Chị, chị, chị.. làm sao chị biết, biết...?
"Mở hot search ra mà đọc đi!"
Tôi mở điện thoại và tìm kiếm
# Cố Du Du bị bắt #
# giải nghệ làm nhà văn #
Thì ra là một cư dân mạng khi đến cục cảnh sát tiếp nhận hòa giải đã nhận ra tôi, chẳng những nghe lén chụp ảnh, còn đăng tôi lên mạng.
Một giây trước tôi còn cảm thấy may mắn vì sẽ không bị ai biết, một giây sau tôi đã bị toàn mạng nhắc tên.
[Cái gì? Các bạn nói cô ấy viết cái gì? Tôi không tin, trừ phi gửi cho tôi xem!]
[Tôi có một người bạn, ung thư gan giai đoạn cuối, tâm nguyện duy nhất của cô ấy chính là muốn xem tiểu thuyết của Cố Du Du, mọi người sẽ giúp cô ấy thực hiện nguyện vọng chứ?]
[Họa phong thanh kỳ ta gặp qua không ít, Văn phong thanh kỳ thật đúng là lần đầu tiên gặp.]
[Trước đây ngôi sao tuột dốc, làm gái, trộm thuế; bây giờ ngôi sao xuống dốc, viết truyện mừ tém cộng.]
【 Tuân thủ pháp luật cũng tốt, đừng quên độc giả là được! 】
Tôi lướt xem vài bình luận, quyết định tắt điện thoại di động.
Đời người mấy chục năm thôi mà, chả mấy là hết.
2
Tội vội vã về nhà kiểm tra số dư thẻ ngân hàng.
Sau đó lấy máy tính ra gõ "lạch cạch lạch cạch" một trận.
Thi đại học môn toán cũng không nghiêm túc như vậy.
Khấu trừ các loại tiền vi phạm hợp đồng, tiền bồi thường, chắc là vẫn có thể thừa một chút.
Tiền hoa hồng tôi tiết kiệm cũng đủ dùng vài năm.
Tiếp theo tôi mở tủ quần áo, lấy tất cả quần áo trang sức do một số nhãn hiệu tài trợ ra, đăng lên app con cá (app bán đồ cũ của bên bển.)
Bán!
Sau này, giới giải trí không còn Cố Du Du tôi nữa, nhưng nhất định sẽ có truyền thuyết về tôi.
Có người còn sống, tôi thì đã chết.
Tôi dành cả buổi tối để đẩy người mua lên cao nhất!
[Một ngàn hai được không?]
[Không được, một ngàn tám không bớt một xu.]
[Tôi là sinh viên mà, có thể rẻ hơn được không?]
[Sinh viên không mua được thì bảo thầy cô các bạn tới mua, thầy cô có tiền!]
[Có thể giao dịch trực tiếp không?]
[Không được!]
Trò chuyện mấy tiếng, một món cũng không bán được.
Không phải nghi ngờ là hàng giả, thì là nghi ngờ tôi câu nhiệt.
Trước kia, một món đồ tuỳ tiện của tôi cũng không có giá này, hiện tại, tôi làm sao dám nói đây là vòng tay Cố Du Du từng đeo chứ.
Tôi thở dài, chuẩn bị tắt máy tính.
"Tinh" một tiếng, điện thoại thông báo một tin.
Người mua đã thanh toán, vui lòng gửi hàng sớm nhất có thể.
Tinh - -
Tinh - -
Tinh - -
Tôi luống cuống tay chân mở máy tính, phát hiện đồ rao bán không còn cái nào!!
Bán hết rồi!!
Tôi phấn khích xoa tay, chuẩn bị bắt đầu đếm tiền.
Tinh - -
[Chị là Cố Du Du sao?]
Tinh - -
[Cố Du Du, tiểu thuyết chị viết tên là gì?]
Tinh - -
[Cố Du Du, Cố Du Du! Chị là Cố Du Du!]
Tinh - -
Tinh - -
Tinh - -
Đừng "Tinh" nữa, đầu óc tôi sắp "tinh" theo rồi.
Tôi không phải Cố Du Du!
Cố Du Du là ai?
Bây giờ hủy thẻ căn cước còn kịp không?
Nếu không phải xem tin nhắn trên điện thoại di động kịp thời tôi có mười cái đầu cũng nghĩ không ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hot search:
# Cố Du Du đang chuẩn bị chạy trốn #
Nhấn vào xem, thì ra là bởi vì lễ phục của một nhãn hiệu nào đó tổng cộng chỉ có hai bộ, một bộ ở trong tay nhãn hiệu, còn có một bộ ở chỗ tôi.
Và tôi đã đăng nó lên app để bán.
Đã bán!
Cái này có khác gì lậy ông tôi ở bụi này không???
Tôi đúng là ngu ngốc quá mà.
3
[Khá lắm, lần đầu tiên tôi thấy chạy trốn nhanh như vậy, đây là chuẩn bị giải nghệ sao?]
[Đừng nha, giải nghệ giới nghệ thuật thì có thể, chứ truyện vẫn phải viết tiếp chứ?]
[Cô chỉ là thích sáng tác mà thôi, chẳng lẽ lại vì mấy cái đồng nhuận bút thối kia sao?]
[Đúng đúng, chỉ là viết chút truyện người nhớn, không làm gái cũng không trốn thuế, không thể tha thứ cho cô ấy lần này sao?]
Tôi thật sự không biết mấy cư dân mạng này rốt cuộc là đang giúp tôi hay là đang hại tôi nữa.
Cái này nếu bị bới ra, tôi còn sống nổi không.
Chuyện này phải dừng ở đây thôi!
Tuy nhiên, tôi vẫn đánh giá thấp sự thần thông quảng đại của cư dân mạng.
Một cư dân mạng đăng hai tấm ảnh chụp màn hình.
Một tấm là số tài khoản con cá của tôi, một tấm là số tài khoản của một tác giả tên là "HuHu lộc minh", hai ảnh chân dung giống nhau như đúc.
[Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hai tiếng HuHu này, chính là Du Du trong Cố Du Du]
Da đầu tôi lập tức trở nên tê dại.
Nếu tôi biết có ngày hôm nay, tôi sẽ đặt tên tài khoản là Quan Phi Trương Vũ, không bao giờ tôi lại để HuHu làm tên làm cái gì.
Một nửa cư dân mạng đã theo bài đăng chạy tới đọc truyện của tôi, một nửa còn đang xin xỏ cách vượt tường lửa.
Vẫn còn kịp! Còn có thể cứu được!
Tay tôi run rẩy, chuẩn bị lên web xoá truyện.
Nhưng điều tôi không thể ngờ là vào thời khắc mấu chốt này lại nghẽn mạng không thể vào được.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tôi lại được lên hot search.
#Cố Du Du Dung Mặc Trì#
# Dung Mặc Trì là nam chính truyện pỏn #
# Cố Du Du dám viết #
[Nam chính tên là Dung Mặc Trì! Dung Mặc Trì đó! Chị Cố, dám viết như vậy, chị không muốn sống nữa hả!]
[Những câu chuyện khó nói ngày xưa của ngôi sao nữ hạng ba trong làng giải trí và biên kịch vàng, chị Cố đang khiêm tốn phải không? Chúng ta hiện tại đã nổi tiếng và trực tiếp được xếp vào hàng đầu rồi!]
[Em thậm chí còn không dám thổ lộ với nam sinh mình thích, chị Cố đã tự lên thuyền trong H văn rồi! Chị, xin nhận lấy của em một lậy.]
Bọn họ cười tôi là được rồi, bọn họ còn tag Dung Mặc Trì vào phần hình luận!
[Biên kịch Dung, mau tới xem, anh thành nam chính rồi.]
[Đại biên kịch Dung, Cố Du Du thầm mến anh, anh biết không?]
[Biên kịch Dung, muốn kiện xin liên lạc với tôi, cũng không ý gì, tôi chỉ muốn đi dự thính.]
Được được được, không ai để ý sống chết của tôi đúng không!
Đột nhiên, tôi thấy phía dưới bình luận hot nhất có thêm một câu trả lời.
Dung Mặc Trì: [Có link không? Tôi muốn đọc nó thật cẩn thận.]
Ngay lập tức đã có người đưa ra link truyện.
Lúc này, thứ tôi đang muốn cướp không còn là gian nữa, mà là mạng chó của tôi.
Tôi bấm vào link đó, thế mà vào được này.
Không kịp vui mừng tôi vào trang chủ, lưu loát nhấn xoá toàn văn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm trước màn hình máy tính, đang chuẩn bị sửa sang lại bài phủ nhận để đăng, thì thấy Dung Mặc Trì gửi một tấm ảnh chụp màn hình "404".
Hắn thậm chí còn khiêm tốn hỏi ý kiến cư dân mạng: [Như thế này là xoá hết rồi sao?]