Sau Khi Trọng Sinh Bé Con Tiểu Hồ Ly Bị Lộ Tiếng Lòng Được Cả Giới Sủng Ái

Chương 4:Để cho tự cắn nhau đi


6 tháng

trướctiếp

Hoa Tam gia sửng sốt, làm sao t ta biết được.

Hắn lỡ miệng nói ra? Không có khả năng.

“Tỷ, tỷ nghe đệ giải thích, không phải như thế.”

"Ta không nghe." Hồ hậu hung hăng vung trường thương trong tay: “Đứng lại cho ta.”

Hoa Tam gia: “Ta không!”

Hồ hậu gầm nhẹ: “Ta đến đến ba!”

“Một.”

Hoa Tam gia vẫn cắm đầu chạy, không nghe không nghe.

“Ba.”

Trường thương bị đặt sát chân Hoa Tam gia, hắn ta không dám động bước chân nữa.

‘Đoang’

Trường thương đánh vào người Hoa Tam gia thật mạnh.

Trái, phải, trên, xuống... Không có góc chết.

“A.”

“A a.”

“A a a a a.”

Hoa Tam gia bị đánh bay.

Bạch Dĩ Lạc nhìn Hoa Tam gia bị Hồ hậu đánh bay lên rồi rơi xuống lại bay lên rơi xuống, hai mắt mở to, miệng không khép lại được.

“Đùng”

Một con hồ ly vàng rơi xuống mặt đất trước mặt Bạch Dĩ Lạc, bốn chân giật giật, lưỡi thè cả ra.

[Thật giỏi, bị đánh đến mức lộ nguyên hình.]

[Không hổ là mẫu thân ta, quả nhiên thật lợi hại.]

Bạch Dĩ Lạc không biết rằng trước khi Hồ Hậu kết hôn nàng nổi tiếng là hung bạo trong Hồ tộc, một lời không hợp liền đánh nhau, hiện giờ Cửu Vĩ Hồ tộc vẫn có rất nhiều hồ ly sợ nàng.

“Khốn nạn, ngươi lại muốn trộm Yêu Vương lệnh, nói, ai sai sử ngươi?”

Hồ hậu chĩa trường thương trong tay xuống, mũi thương sắc bén dừng trước mặt Hoa Tam gia.

Hoa Tam gia cuộn thành một đoàn, khóc: “Ta không có, ta không có.”

[Đúng đúng đúng, ngươi không có, ngươi chỉ chưa kịp xuống tay mà thôi.]

Bạch Dĩ Lạc nhịn không được phàn nàn.

“Không nói đúng không, vậy được, ta hôm nay sẽ đánh gẫy chân ngươi, lột da ngươi.”

Hoa Tam gia đồng tử sửng sốt, kéo thân thể bị thương lùi nhanh lại phía sau: “Không cần a...”

“Tỷ, đệ là đệ đệ ruột của tỷ.”

Hồ hậu cười lạnh: “Đệ đệ ruột? Ngươi muốn trộm Yêu Vương lệnh, giết ta, sao không nghĩ rằng ta là tỷ tỷ của ngươi.”

Hoa Tam gia nằm trên mặt đất ôm chân Hồ hậu, bật khóc: “Tỷ, thật oan uổng, đệ không có, cho đệ tám trăm cái gan đệ cũng không có gan làm thế.”

[Đáng giận, nàng ta sao mà biết được, ta còn chưa nói cái gì. Chẳng lẽ Xà tộc bán đứng ta.]

[Thiệt âm hiểm độc ác, làm chúng ta giết hại lẫn nhau, định ngư ông thắng lợi sao!"

“Tỷ, ta không có, ta thật sự không có.”

Hồ hậu chĩa ngọn thương vào mũi hắn: “Vậy sao, vậy ngươi nói ta biết A Lan là ai?”

Hoa Tam gia khiếp sợ.

[A Lan cũng đã biết, quả nhiên là Xà tộc phẩn bội ta.]

[Tâm địa rắn rết!]

[Xà tộc là hung ác và ghê tởm nhất, ta cùng bọn họ không độ trời chung.]

Nghe tiếng lòng Hoa Tam gia Bạch Dĩ Lạc trong ổ cười phát điên.

[Ha ha ha, ngốc nghếch cho ràng Xà tộc phản bội hắn.]

[Ha ha , phản bội, Xà tộ biết chắc tức muốn hộc máu.]

Hồ hậu tròng mắt xoay chuyển, phản bội.

Để cho họ tự cắn nhau không phải là không được.

Chính mình đệ đệ nàng có hiểu biết, hắn không có đầu óc mà nghĩ đến việc trộm Yêu Vương lệnh, chắc chắn ai đó đã xúi giục hắn ta.

Hắn không có lá gan tìm đường chết như này, trừ khi có người khác đứng sau chỉ điểm.

Điển hình của có tà tâm mà không có gan, nhưng cần xúi giục cùng lợi ích là có thể nghiêng về phía khác.

Không phải nói Hồ hậu rất hiểu Hoa Tam gia, phỏng chừng chính hắn cũng không hiểu rõ bản thân mình bằng Hồ hậu.

“Đệ đệ a, tỷ tỷ cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng mà hôm nay có một phong thư đặt ở cửa sổ trong cung tỷ. Trên đó ghi ngươi muốn lấy trộm Yêu Vương lệnh, không chỉ giết ta còn giết Hồ Vương, lột da rút gân...”

Hồ hậu thu trường thương, dùng tay lau khoé mắt, nói rất thương tâm khổ sở, sợ hắn không tin còn lấy ra một phong thư đưa cho hắn.

“Ngươi lại vừa lúc muốn vào cung, tỷ tỷ cũng có chút lo lắng.”

“Đánh có đau không, mau tới để tỷ t nhìn xem.”

Hoa Tam gia bị đánh cộng với lời nói cùng phong thư, trong lòng hắn đã muốn mắng Xà tộc một ngàn tám trăm lần.

Trên mặt mang theo tươi cười đỡ tay Hồ hậu nói: “Tỷ tỷ không sao, cũng do đệ chọn không đúng thời điểm, đệ không trách tỷ.”

“Hôm nay không quấy rầy tỷ tỷ nữa, đệ đi trước.”

“Đây là lễ vật đệ tặng cho tiểu Thất.”

Hứa Tam gia buông lẽ vật xuống, ngay cả dược Hồ hậu đưa cho cũng không lấy, cầm lá thư khập khiễng rời khỏi Yêu Vương cung.

Nhìn dáng vẻ này của hắn chắc là muốn tìm ai đó tính sổ.

Nhìn bóng dáng đi khuất, Hồ Hậu sắc mặt lạnh lùng: “Hỉ Thước.”

Một con chim có màu lông xinh đẹp bay xuống dừng trên bàn đá: “Vương Hậu, có gì phân phó?”

“Đi theo hắn, nhìn xem hắn đi đến chỗ nào, gặp người nào, trở về đều kể hết lại với ta.”

“Dạ vâng!”

Hỉ Thước tung cánh bay lên, theo phương hướng của Hoa Tam gia mà bay đi.

Hồ Hậu ngồi lại ghế đá, nhìn lễ vật Hoa Tam gia mang đến, xiết một cái lập tức biến thành bột phấn theo gió bay đi.

Đồ vật của tên đó cũng không cần nhận.

[Oa, mẫu thân ta thật vừa soái vừa mỹ.]

[Quả nhiên, nữ nhân có sự nghiệp là xinh đẹp nhất.]

Hồ Hậu nghe thấy được lời khen nhẹ nhàng vuốt đầu Bạch Dĩ Lạc: “Tiểu Thất, yên tâm mẫu thân sẽ bảo vệ tốt các con.”

Bạch Dĩ Lạc cọ cọ lòng bàn tay Hồ Hậu, ngoan ngoan vô cùng.

[Ta cũng sẽ bảo hộ mẫu thân, bảo hộ phụ thân, ca ca , tỷ tỷ.]

[Nhất định sẽ không để tôc Cửu Vĩ Hồ lần nữa đi theo hướng diệt vong.]

Hồ Hậu khóe miệng nở nụ cười tươi tắn, trong lòng lại rất nôn nóng.

Xà tộc tuy không phục sự thống trị của tộc Cữu Vĩ Hồ nhưng bọn họ vẫn luôn an phận, giờ đột nhiên ra tay lại có vạn phần nắm chắc thì phía sau có người thúc đẩy.

“Nương tử, nương tử”

Thanh âm dồn dập vang lên, Hồ Hậu quay đầu lại nhìn lại kết quả là không ngồi ổn định liền bị ngã trên mặt đất.

Đã bị dọa sợ.

“Ai da, nương tử, nương tử bị ngã có sao?”

Hồ Đế vội vã chạy tới, đang muốn đỡ Hồ Hậu đứng lên nagf lên giơ tay từ chối.

“Ông đứng lại đó, đừng nhúc nhích, nhìn thật dọa người.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp