Sau Khi Trọng Sinh Bé Con Tiểu Hồ Ly Bị Lộ Tiếng Lòng Được Cả Giới Sủng Ái

Chương 2: Hạ độc cơ mà sao giờ lại dùng đao


6 tháng

trướctiếp

Hồ hậu: "???" Vừa nghe được cái gì? Lột da rút gân?

Nàng yêu nhất chính là bộ lông của mình, ngày thường đều chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, bây giờ nghe được có người muốn động đế bộ lông của mình trong lòng tức khắc nổi lên cơn giận.

Là ai lại ác độc như vậy, cô nãi nãi sẽ đi ám sát hắn.

Bạch Dĩ Lạc đem sữa uống hết, cả người đều trở nên ấm áp.

[Ăn no uống đủ cảm giác thật tốt.]

[Cảm ơn mẫu thân, mẫu thân là tốt nhất.]

Bạch Dĩ Lạc đem bản thân cuộn thành một đoàn an tĩnh ghé vào trong ổ, đôi mắt lim dim ngủ luôn.

Hồ hậu: “???”

Không phải chứ bé con, con đừng có ngủ, con còn chưa nói ai động đến bộ lông của ta mà. Con không nói nương ngủ không được.

Bé con ngoan, tiểu Thất, tiểu bảo bối.

Hồ hậu thậm chí còn muốn đem bé con lay tỉnh để bé nói xong rồi hãy ngủ.

Cuối cùng đôi tay nắm chặt, nhịn xuống không làm ra hành động không tính người như này.

Nhìn Bạch Dĩ Lạc, Hồ hậu thở dài một hơi giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu bé con: “Ngoan ngoãn ngủ đi, mẫu thân sẽ bảo vệ tốt tiểu Thất.”

Mặc kệ tiểu Thất xảy ra chuyện gì, mặc kệ làm sao y biết được những chuyện này, y là tiểu Thất của bọn họ, bọn họ sẽ dùng hết khả năng bảo vệ bảo bối.

Đến tiếng lòng của y thì lừa gặt đi, để tránh y không được tự nhiên.

************

Bạch Dĩ Lạc trọng sinh được ba ngày, đôi mắt đã hoàn toàn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, tay chân cũng có lực hơn nhưng vẫn chưa thế biến thành hình người.

Bực mình.

Bực mình quá.

Chính mình có hay không phát triển chưa hoàn toàn, các ca ca khi sinh ra tuy rằng vẫn ở hình dạng bé hồ ly nhưng một ngày liền có thể hóa hình. Bạch Dĩ Lạc càng nghĩ càng tức giận, ghé vào trong ổ cắn móng vuốt.

A, răng cũng không càng, càng tức giận.

Thôi dùng hàm trước vậy.

Bạch Dĩ Lạc miệng ngậm móng vuốt dùng lợi cắn cắn, nằm bò trong ổ.

Rất muốn đi chơi, muốn đi phơi nắng.

Yêu giới hàng năm đều sắc xanh lan tràn, cảnh sắc đều đẹp, đáng tiếc không được chân chính thưởng thức qua.

Bạch Dĩ Lạc nhìn ánh sáng chiếu qua cửa sổ tràn ngập hâm mộ.

Kẽo kẹt.

Lỗ tai nghe thấy được tiền mở cửa.

Là ai?

Là mẫu thân hay là cha?

Chẳng lẽ là mấy ca ca tỷ tỷ của y.

Đã lâu như vậy bọn họ đều không tới thăm mình, chẳng lẽ họ không thích mình sao?

Bạch Dĩ Lạc nhịn không được ngẩng đầu xem, ánh mắt chờ mong nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, trong tâm mắt xuất hiện một nữ tử xa lạ.

Ánh mắt ác độc này, không phải là tới hại tiểu hồ ly là y sao?

Bạch Dĩ Lạc dùng đầu nhỏ của mình nhớ lại, rốt cuộc nhớ sự kiện mình đã xem nhẹ.

Trước khi sự việc mưu phản xảy ra, có yêu đến hạ độc y nhưng bị bắt.

Chẳng lẽ chính là chuyện này? Nhưng hạ độc không phải diễn ra nhanh như vậy? Thời gian không khớp.

[Đây là Thất điện hạ mới sinh sao? Chưa đủ lông đủ cánh thật xấu!]

A, đây là ai đang nói chuyện?

Bạch Dĩ Lạc chấn kinh. Không, không thể nào!

[Bộ dạng này sợ không phải là thằng ngốc chứ! Quản nó làm gì, giết y hoàn thành nhiệm vụ trước.]

Bạch Dĩ Lạc rốt cuộc xác định được minh nghe được tiếng lòng của đối phương, lập tức ngửa mặt lên trời cười to.

Ha ha ha, không nghĩ tới lần trọng sinh này lại gặp kỳ ngộ, thật tốt quá, thật tốt quá, có cái này làm gì lo không thể bảo vệ tốt người nhà.

Bạch Dĩ Lạc bắt đầu khoe khoang, cái đuôi dựng lên vẫy vẫy.

Ta có bàn tay vàng, thì còn sợ gì.

'Keng' một tiếng nữ tử rút ra chủy thủ sáng bóng.

Bạch Dĩ Lạc ngốc luôn.

Không phải nói là tới hạ độc sao? Như thế nào lại là chủy thủ?

Có sai lệch, sai rồi, sai rồi.

Uy uy uy, nhưng trước hết đừng nhúc nhích, có gì thì từ từ nói.

[Thất điện hạ vừa rồi cử động, chẳng lẽ có gì không bình thường thường.]

[Thật đáng thương, vẫn là kẻ ngốc a.]

[Ngươi cũng đừng trách ta, chỉ là tộc Rết lấy mẫu thân để uy hiếp ta, ta cũng không còn cách nào khác. Ngươi đến địa phủ phải tìm chỗ tốt mà đầu thai, trở lại cõi đời.]

Trong mắt nữ tử xẹt qua chút không đành lòng, nàng nhắm mắt lại, chủy thủ trong tay dùng sức đâm xuống.

Bạch Dĩ Lạc dùng toàn lực bò đi, né được một đòn nhưng không tránh được đòn thứ hai.

Cứu mạng, cứu cứu bé con hồ ly với. Không ai cứu liền không còn tiểu hồ ly nữa.

Sưu---

Một âm thanh xé gió vang lên, một mũi tên bắn trúng người nữ tử. Nữ tử xoay người tránh được nhưng vẫn bị thương ở mặt.

Trên mặt nàng ta hiện lên tia độc ác, cả người quỳ rạp trên mặt đất, hiện nguyên hình bày ra tư thế tấn công.

“Hừ.”

“Một con chồn mà dâm đả thương Thất điện hạ, thật can đảm.”

Bạch Dĩ Lạc cố sức bò tới mép ổ, ngẩng đầu nhìn lên thấy một thiếu niên độ tuổi mười một mười hai đang đứng ở cửa, trong tay cầm cung vẻ mặt mặt nghiêm nghị.

Cây cung này y biết, cung Uyển Nguyệt, cực kỳ mạnh mẽ, bất kể thần hay quỷ khi bị bắn trúng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Nghe nói cây cung này lúc trước đã bắn chết lão tổ Ma giới. Nhưng cây cung này không phải biến mất rồi sao, như thế nào lại xuất hiện trong tay thiếu niên này.

Hàn Diệp mặc một bộ y phục mày trắng, tay áo bó lại có đường vân đám mây, khuôn mặt tuấn tú mang theo sự lạnh lùng.

Thấy con chồn trên mặt đất hắn lại một lần nữa giơ cung trong tay lên, kéo dây, trên dây xuất hiện một mũi trên màu trắng.

Con chồn thấy thế liền thả rắm hôi để bỏ chạy.

Hàn Diệp không cho nàng ta cơ hội, hắn vừa buông tay mũi tên đã phóng thẳng về phía nàng ta, rít lên một tiếng, con chồn đã hồn phi phách lạc, khắp phòng chỉ để lại mùi rắm hôi thối

Nó hôi quá, sao lại hôi như vậy.

Tùy tiện đánh rắm khắp nơi, có y thức bảo vệ nơi công cộng không vậy.

Bạch Dĩ Lạc sắp bị mùi này làm cho ngất xỉu.

Hàn Diệp thu cung đi tới chỗ ổ nhỏ, trên đệm chăn có một quả cầu nhỏ có lông xù màu trắng, lúc nàu hai chân nhỏ đang vung vẩy che mũi, còn đan phát ra tiếng động, không khỏi khiến khóe miệng hắn khẽ giật.

Rất đáng yêu.

“A a a ...”

Mau đưa ta ra khỏi đây, không ta sẽ bị mùi hôi làm chết mất.

Hàn Diệp ngửi trong phòng có mùi quá kinh khủng, tưởng muốn nôn ra.

Sau khi suy nghĩ liền đem tiểu hô ly ôm đi.

"A a a ..." Cảm ơn, ngươi thật tốt a.

Đây là lần đầu tiên Bạch Dĩ Lạc ra khỏi căn phòng kể từ khi y trọng sinh.

Bên ngoài ánh nắng chiếu sáng rực rỡ, khoing khí trong lành, Bạch Dĩ Lạc thoải mái duỗi người.

Hàn Diệp ngồi trên chiếc ghế đá gần đó, chống cằm nhìn quả bóng trắng nhỏ đang di chuyển trong ổ.

Hắn nhịn không được đưa tay chạm vào thì bị Bạch Dĩ Lạc nắm tay.

Móng vuốt nho nhỏ mũm mĩm áp lên tay hắn khiến hắn không dâm dùng chút sức nào.

Cảm ơn vì đã cứu ta một mạng, sau này ta sẽ trả nó.

Bạch Dĩ Lạc kéo tay Hàn Diệp bắt đầu phơi nắng.

Bạch Dĩ Lạc đang ngủ không biết sau này y sẽ trả giá rất lớn cho lời hứa này.

Hàn Diệp cười nhẹ, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Dĩ Lạc, sau đó di chuyển và dừng lại ở trên lưng y.

Vuốt lông không cần học cũng hiểu.

Hồ hậu từ xa bưng sữa đi tới, nhìn thấy Hàn Diệp đang ngồi trước bàn đá, trên bàn có đặt một cái ổ nhỏ. Nhìn giống chỗ mà tiểu Thất nhà nàng đang ở lập tức xách váy vọt qua.

"Chỗ nào tới một tên vương..." Bát đản đến đụng đến nhi tử ta.

Giọng nói đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt Hàn Diệp, Hồ hậu hơi cúi người, lộ ra vẻ mặt dịu dàng thương yêu: “Thái Tử điện hạ.”

Hàn Diệp là con trai duy nhất của Thiên Đế, Thái Tử của Thiên giới.

Hàn Diệp đứng dậy chắp tay đáp lễ: “Hoa bá mẫu.”

"Sao điện hạ lại ở đây?" Còn đem tiểu Thất của nàng bưng ra đây, nếu không nhìn thấy chẳng lẽ định mang ổ nhỏ này đi luôn.

Hàn Diệp: “Ta tới thay Phụ Đế tặng quà, chúc mừng Hoa bá mẫu có thêm một nhi tử, không ngờ gặp một con chồn muốn ám sát Thất hoàng tử.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp