Vừa đến kho hàng thì bên giao hàng siêu thị đã đến rồi, đang mở khoang xe vận tải ra.
Tư Ninh Ninh vội vàng mở cửa cuốn kho hàng:
“Đổ vật tôi mua khá nhiều, giúp tôi để gọn gọn một chút nhé! Cảm ơn!”
Quả thực đồ đạc rất nhiều, chuyến này đi tiêu hết 1000 vạn, ngẫm lại 1000 vạn cũng đáng.
Ba người khuân vác đáp lời: “Tiểu thư yên tâm, giao cho ba chúng tôi.”
Tư Ninh Ninh tìm một chỗ ngồi để theo dõi, không ngừng nhận điện thoại, là từ mấy cửa hàng ban chiều chốt đơn.
Tất cả là muốn xác nhận đơn đặt hàng, số lượng đơn hàng lớn lại trùng lặp, bên đó sợ cô trượt tay ăn nhẩm.
Tư Ninh Ninh cam đoan là cô sẽ nhận, rồi thuận tiện lấy cái lý do làm phúc lợi cho nhân viên ở xưỡng cúp điện thoại.
Cuộc gọi cuối cùng vừa cúp, điện thoại nóng rang, báo pin thấp dưới 20%.
Mọi thứ gần như đã được chuyển vào kho, thời gian mới đến 7 giờ, nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán.
Ba người khuân vác chào cô và chuẩn bị rời đi, Tư Ninh Ninh cảm ơn đứng tiễn người đi đến khi xe tải biến mất ở ngã tư, cô xoay người vào kho hàng, kéo cửa kéo xuống.
Bật đèn pin của điện thoại di động, thu toàn bộ đồ vật vào trong không gian, chưa qua mấy phút, Tư Ninh Ninh tắt đèn pin, lại mở cửa cuốn ra.
Cả con phố hai bên trồng cây xanh, đèn đường yếu ớt, kho hàng tối đen như mực, cái gì cũng thấy không rõ cho nên không cần lo lắng người khác thấy bên trong thiếu đi thứ gì.
Khóa cửa và lái xe trở về khách sạn, vào phòng cắm chìa khóa, điện thoại không còn pin đã tắt máy.
Cắm sạc điện thoại, Tư Ninh Ninh dùng điện thoại trong phòng gọi bữa tối, 20p sau bữa tối sẽ được mang tới, cô bước vào phòng tắm, nước nóng làm cả người thật dễ chịu.
Cả một ngày tưởng như không làm việc gì lại mệt không tưởng.
Vốn định tắm xong rồi ăn, kết quả ăn chưa được hai miếng Từ Ninh Ninh hai mắt nặng trĩu, ngáp mấy cái lệch đầu dựa vào giường ngủ mất.
Đêm qua ăn không no cho nên sáng sớm hôm sau Tư Ninh Nỉnh bị đói mà tỉnh dậy.
Rửa mặt qua loa, Tư Ninh Ninh bước xuống lầu, đi qua quầy lễ tân yêu cầu dọn phòng.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì đoạn thời gian sau cô không về lại Tư gia, nơi này là điểm dừng chân của cô.
Đến một quầy bán thức ăn nhanh, ăn một bữa sáng đơn giản, Tư Ninh Ninh mở điện thoại, cách cô khoảng 4 km về phía nam có một con phố bán vải nổi tiếng.
Lái xe về phía đông sáu dặm đi vào đường vành đai thứ hai, có mấy cửa hàng bách hóa lớn.
Đó là mục tiêu của ngày hôm nay!
Nuốt xong ngụm cháo thịt bằm nấm hương cuối cùng, vội vàng ra ngoài thì ngửi thấy một mùi hương làm người ta phải phát thèm, nhìn quanh phát hiện có một cửa hàng bán đồ nướng bên đường, nào là vịt nướng, gà nướng, đùi dê nướng đều có.
Ai u cái mùi thơm này, có vẻ rất là ngon đó.
Tư Ninh Ninh sải bước qua bên đó: “Ông chủ một lò này nướng được bao nhiêu con vịt vậy?”
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, thời tiết nóng nực, cửa hàng không lớn, có một cái lò nướng, ông chủ nướng đến làng da sáng bóng.
“Vịt 28 tệ một con, gà 25 tệ, đùi dê 58 tệ một cân.”
“Cô đừng nhìn lò nướng này của tôi nhỏ, một lần quay vịt cũng quay được đến 35 con đó.”
Ông chủ nói chuyện có chứa khẩu âm, không phải là người địa phương.
"Hiện tại cửa hàng còn có sẵn bao nhiêu? Tôi bao hết".