Ba cô đáp ứng cho cô một ngàn vạn đại khái là số tiền quá lớn, tiền vẫn chưa đến.
Tư Ninh Ninh cất thẻ đi, ghi lại những thứ đã mua vào điện thoại di động, thúc giục quản lý siêu thị lấy giấy bút ra ghi lại: “Tôi muốn mua số lượng lớn, còn mua những thứ khác nữa, các vị đừng lừa tôi, trộn lẫn gạo lung tung.”
“Trở về tôi phát hiện là bị các vị lừa gạt, 3000 có thể lập rồi đó.”
Giám đốc siêu thị lập tức xua tay: “Chuyện đó không có khả năng, ngài yên tâm.”
Siêu thị bán lẻ là chủ yếu, chẳng lo không bán được hàng, bất quá ai không muốn có một đơn hàng lớn để tăng doanh thu chứ.
Giám đốc siêu thị đuổi nhân viên bên cạnh đi, cẩm theo một tờ giấy, tự mình đi theo phía sau Tư Ninh Ninh để ghi lại những thứ cô cần mua.
Tư Ninh Ninh không ngại chi tiền, mua xong gạo thì tới mua bột mì, một bao bột mì chất lượng cao loại 10 cân một túi, giá bán 35 tệ.
Một bao không nhiều, ở siêu thị tồn kho cũng không còn nhiều, 200 túi.
Tư Ninh Ninh mua hết tất cả, đồng thời lấy điện thoại ra ghi chú, lúc sau xem xét tình hình lại bổ xung thêm những thứ cần thiết.
Lương thực thiết yếu đã xong, Tư Ninh Ninh chuyển sang mua mì sợi.
Giám đốc siêu thị coi như là một người thành thật, sau khi hỏi han nhu cầu của cô thì để cử hai loại mì.
Một là mì sợi, hai là mì trứng, giá cả chênh nhau một tệ, mùi vị thì na ná nhau, khác nhau ở số lượng.
Là loại mình bán chạy nhất, một là giá cả phải chăng, hai là hương vị ngon.
Tư Ninh Ninh không do dự, mì sợi một túi 1000g, mì trứng 800g. Cô muốn 200 túi.
Sau đó là nước.
Tư Ninh Ninh không hỏi có bao nhiêu hàng trong kho, nước suối Ganten, Nongfu Spring, Fat House Happy Water (*), mấy thứ cô thích uống, 200 thùng.
(*) Fat House Happy Water là một cụm từ phổ biến trên mạng, dùng để chỉ coca.
Thấy vị khách này muốn mua nhiều thứ linh tinh, quản lý không nhịn được hỏi một câu: “Tiểu thư, cô đây là, cô mua mấy thứ này không phải là muốn mở siêu thị chứ?”
Nếu vậy thì không nên a, muốn mở siêu thị thì phải đi tìm nguồn hàng trực tiếp, xưởng cung cấp, mua 10 vạn tiền hàng tiết kiệm hơn mua ở đây đến 3 đến 5 ngàn.
Ninh Ninh dùng một chút, vuốt tóc ra sau cười: “Trong nhà tôi có một xí nghiệp, tết trung thu phát phúc lợi cho công nhân, tôi lười đi xa lên lập tức đến nơi này.”
Giám đốc lập tức hiểu ý.
Đến giờ cơm trưa, Tư Ninh Ninh đói bụng đến hoa mắt.
Để quản lý tính toán hóa đơn, quẹt thẻ, mua nhiều thứ như vậy chỉ mới hết 11 vạn.
Tư Ninh Ninh cảm thấy bận rộn cả sáng quá là vô dụng! Quá không phóng khoáng.
Trong tay có đủ lương thực thì mạt thế đến chẳng sợ chết đói, có tiền cô cứ mạnh dạn tiêu chứ, mạt thế đến rồi tiền cũng thành giấy vụn.
Thả thẻ vào túi, Tư Ninh Ninh đi về phía trước, dang hai tay ra chỗ kệ để hàng: “Cái này tôi đều mua! Còn có cái này!”
Giám đốc siêu thị đi theo phía sau ghi lại, ấp a ấp úng: "Cái kia, tiểu thư, "áo mưa" cũng là phúc lợi cho công nhân sao?"
Tư Ninh Ninh quay đầu nhìn lại, cả khuôn mặt đỏ bừng. "Áo mưa" sao?
Hai cái kệ mà cô vừa chỉ bày đủ các loại "áo mưa", đầy đủ màu sắc.
“Không, không cần cái này! Quên đi, trước mắt chỉ cần vậy thôi, anh giao đến địa chỉ này cho tôi.”
Giống như vớ phải củ khoai lang nóng bỏng, Tư Ninh Ninh ghi lại địa chỉ kho hàng, hai bên ước định 6h sẽ giao hàng đến."