Tư Ninh Ninh chật vật đứng dậy, người phụ nữ trung niên nhặt hành lý rơi trên mặt đất đưa cho cô: “Con gái, một mình con đi được không? Nếu không dì đưa con đến đó.”
Thời đại này đa phần đều là người dân thuần phát, Tư Ninh Ninh nhỏ nhỏ gầy gầy, cho nên muốn giúp đỡ một phen.
Tư Ninh Ninh khẽ lắc đầu, cầm lấy hành lý, cảm kích giải thích: “Cảm ơn dì, hiện tại con không có việc gì, vừa rồi là con hoa mắt vô tình vấp phải cầu thang nên té ngã.”
Người phụ nữ trung niên không tiện nói nhiều, nhìn Tư Ninh Ninh đi thật xa ra ngoài mới xách theo đồ của mình vào nhà ga.
*
Hành lý của nguyên chủ không nhiều lắm, chỉ có một cái rương cùng bốn cái túi lưới mà thôi.
Tư Ninh Ninh một tay xách cái rương một tay ném túi lưới ra phía sau để cõng.
Buồn bực thì có, mà biết làm sao giờ, chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Và tình hình cũng không đến nỗi tệ, ít nhất không gian còn bên người, xung quanh cũng không có người quen thuộc, không cần lo lắng sẽ lộ ra dấu vết.
Thời đại này rất khó khăn, khoảng cách đến kỳ thi đại học vẫn còn mấy năm, Tư Ninh Ninh tin tưởng cô sẽ sống tốt, không gian vật tư đầy đủ mà, đúng không?
Chỉ cần có thể sống sót, cô không chừng còn có thể đuổi kịp chính sách, vào biên chế trở về thành phố
làm một cô cán bộ nhỏ.
Điều cô hy vọng là cô thu xếp cuộc sống ở đây tốt đẹp thì bên kia bà ngoại cũng được bình an trôi chảy.
Tư Ninh Ninh khẽ thở dài, vừa đi vừa nghĩa đã đi đến góc ngã tư.
Không có nhà dân nào gần đó, nổi bật là một xe máy kéo kiểu cũ.
Hơn 20 thanh niên trí thức, có nam có nữ, tốp ba tốp năm tụ lại đứng chung một chỗ.
Đứng đầu xe máy kéo là một người đàn ông trung niên 40 tuổi, đúng như người đàn ông bên đường sắt nói, người đàn ông này cầm một tấm gỗ, bên trên dùng mực nước viết xiêu xiêu vẹo vẹo mấy chữ: “Hoan nghênh các đồng chí thanh niên trí thức.”
Người đàn ông chú ý tới Tư Ninh Ninh, lập tức giơ tấm biển trong tay lên chào hỏi: "Là đồng chí thanh niên trí thức họ Tư đúng không? Ai nha nhanh lên, chúng tôi đợi cô, nhanh chân lên."
Ngay khi âm thanh rơi xuống mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Nhìn rõ dáng vẻ của Tư Ninh Ninh, mấy nam thanh niên trí thức thì huých vai nhau, nháy mắt, nhóm nữ thanh niên tri thức thì nhìn chăm chú Tư Ninh Ninh từ trên xuống dưới.
Có người thì lộ ánh mắt kinh ngạc, còn lại là ghét bỏ bĩu môi quay mặt đi chỗ khác.
“Thực xin lỗi vừa rồi ngã một cái, để mọi người đợi lâu rồi.”
Tư Ninh Ninh chạy đến gần, xin lỗi, vừa dứt lời thì đã có một giọng nói chế nhạo.
“Còn chưa có bắt đầu đã kéo chân sau, tay chân gầy guộc trắng nõn y như đại tiểu thư? Có thể làm việc sao-Hừ..”
Tự dưng bị thù địch chẳng hiểu nổi.
Tư Ninh Ninh cau mày, đưa mắt đến chỗ vừa phát ra âm thanh.
Đám đông tụm từng nhóm 3-5 người, nhưng không quá phân tán, không có phương pháp xác định người vừa mới mở miệng ra nói chuyện là ai.
Người đàn ông trung niên sốt ruột chen ngang: “Được rồi, tất cả lên xe.”
Hắn vốn là lên huyện mang hạt giống vẻ, ai ngờ bị giao cho cái chuyện này.
Đội sản xuất của bọn họ năm trước cũng phân mấy thanh niên trí thức về. Đừng nhìn đám thanh niên tri
thức này có học thức, thông minh chẳng được mấy cái, phản lớn đến ngũ cốc, hoa màu còn không phân biệt được rõ ràng, có cũng có thể nhận cỏ thành mầm lúa nữa ấy chứ.
Vốn đã chẳng có mấy cảm tình với thanh niên trí thức, nghe loại nói chuyện khiêu khích kiểu này, người đàn ông thầm khinh thường trong bụng.
Ai gu còn không biết xấu hổ mà đi ghét bỏ người khác, chờ đến lúc mà xuống đất làm việc rồi á, ai hơn ai thì chưa biết được đâu.
Ý tưởng này của ông ấy lại trùng hợp kỳ lại với Tư Ninh Ninh.
Nghỉ đông, nghỉ hè năm nào cô cũng theo bên người bà ngoại làm việc có thừa, cho nên nếu xuống đất
làm việc so với nhóm thanh niên trí thức chỉ đọc qua sách vở thì tốt hơn chứ không thể nào thua kém
được.