“À, là anh hiểu sai ý.” Hoắc Lãng bình tĩnh xoa xoa cái đầu cạo trọc lóc: “Thế hệ trước nói nhím hầm canh kiện tỳ, anh cho rằng em trước kia trong thành ăn uống đầy đủ, xuống nông nông không quen, thèm ăn thịt."
Nhận ra mình đã sai, Hoắc Lãng xin lỗi, biểu tình rất tự nhiên, Tư Ninh Ninh ngượng ngùng nếu mà còn tiếp tục hung dữ, nên chỉ chỉ ai ai vài tiếng rồi theo bậc thang mà đi xuống.
Khi Hoắc Lãng tiếp tục công việc chặt tre, Tư Ninh Ninh đổi phương thức mới, khom người một bên nhỏ giọng lẩm bẩm giải thích: "Cho dù là thịt, thì nó cũng quả nhỏ, cắn một cái cũng không được ... không bằng buông tha nó đi, hơn nữa.... Còn nhím đáng yêu lắm luôn."
Không thể hạ miệng được đó không được sao.
Hoắc Lãng gật đầu: “Ừm, em nói có đạo lý."
Thấy vẻ mặt Hoắc Lãng không có mấy thay đổi, Tư Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, lại nói tào lao vài câu tiếp tục đi tìm nấm báo mưa.
Chung quanh căn bản đã bị Tư Ninh Ninh quét sạch một vòng, xa hơn thì cô không dám đi, đưa mắt nhìn quanh một vòng dứt khoát ôm giỏ tre đến bên dòng suối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT