Nữ Phụ Độc Ác Giác Ngộ Rồi

Chương 17: Người không muốn gặp


1 tháng

trướctiếp

Phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, người không quen rất dễ ngạt thở, ai chịu được lại cảm thấy rất thơm. Minh Tuệ thuộc loại số hai. 
Cô y tá trẻ dán miếng băng gạc tẩm thuốc lên vết thương trên trán Minh Tuệ, sau khi chắc chắn trên người cô không còn vết thương nào khác mới dặn dò cô nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài. Minh Tuệ ngồi bên mép giường, đong đưa chân, mắt ngóng trông về phía bóng người bên ngoài cửa.
Nhật cúp điện thoại rồi quay trở lại trong phòng, thấy Minh Tuệ đang nhìn mình thì lập tức đi đến bên cạnh. Anh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở đầu giường, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào miếng băng gạc thấm chút máu trên trán cô. Đầu ngón tay anh hãy còn run rẫy, vừa chạm vào đã lập tức rời ra, sợ mình không khống chế lực tốt sẽ làm cô đau. Minh Tuệ nhìn dáng vẻ rụt rè của chàng trai thì vừa buồn cười vừa xót. Cô níu tay anh lại, nghiêng đầu gối lên lòng bàn tay anh, cọ cọ mấy cái như cún con làm nũng.
“Đừng cau mày như thế, không đẹp trai chút nào.”
Nhật đỡ cô nằm xuống giường, nhỏ tiếng nói: “Đau lắm đúng không?”
Minh Tuệ cười xòa: “Lúc đó thì đau thật nhưng bây giờ hết rồi. Thật đó! Bây giờ anh bảo em ngồi giải mười bài toán đại cương cũng không thành vấn đề!”
Nhật thở dài, hai hàng lông mày giãn ra, dù biết cô đang cố làm anh vui nhưng anh không tài nào vui nổi. Rõ ràng cô mới là người bị thương, anh còn chưa an ủi được câu nào, ngược lại cô là người đã trấn an anh suốt dọc đường đến bệnh viện. Trong lòng cuồn cuộn nỗi đau lòng và tự trách, anh nắm lấy bàn tay cô, để độ ấm từ người con gái ấy truyền qua da thịt, xoa dịu dây thần kinh căng thẳng của anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp