Nghe thấy Phó Dung Chương nói như vậy, tay của Tô Dực Phỉ lập tức cứng đờ.
Cố Văn Hiên cũng buông việc trong tay xuống, đi tới, bắt đầu nghiên cứu túi thơm bạch ngọc điêu khắc hình cây lựu này. Hồi lâu sau, y mới nói: “Đây là hương độc hiếm thấy, Tốn Độc.”
“Trong túi thơm cũng không có độc, có độc là hai lá bùa bình an này.”
Nói xong, Cố Văn Hiên xé mở bùa bình an, có rất nhiều hạt nhỏ giống gỗ thông rơi ra.
Túi thơm chỉ nhiễm mùi của bùa bình an mà thôi.
“Mùi của Tốn Độc có mùi như đàn hương, nhưng vẫn mang theo mùi ngọt ngào. Không ngửi kỹ thì sẽ không dễ phát hiện.”
Cho nên, bùa bình an là vật của chùa miếu, có nhuộm đàn hương là việc không thể bình thường hơn. Loại độc này được hạ rất bí mật.
“Nếu mang túi hương bên mình thời gian dài thì độc tính sẽ dần thẩm thấu vào trong huyết dịch. Lúc thân thể xuất hiện cảm giác khó chịu thì đã muộn rồi, không có cách nào cứu được.”
“Khó chịu là triệu chứng như thế nào?” Tô Dực Phỉ hỏi.
“Đầu tiên là ho khan, ngực khó chịu, tim đau thắt, cuối cùng thổ huyết mà chết…” Phó Dung Chương chậm rãi nói từng câu từng chữ.
Sau khi trùng sinh, hắn đã muốn tra loại độc này, nhưng mà hắn không có cách nào dùng lời nói để miêu tả mùi thơm này. Không có vật tham chiếu thì không thể nào tra được, nhưng mùi thơm này khắc cốt ghi tâm.
“Hửm? Sao ngài biết được?”
Cố Văn Hiên kinh ngạc, sao Phó Dung Chương biết rõ triệu chứng của loại độc này được. Y nhanh chóng quay đầu nhìn Tô Dực Phỉ, chẳng lẽ đã tra ra cái gì mà y không biết?
Tô Dực Phỉ giơ tay chịu thua, hắn chưa từng nghe nói qua loại độc này, càng không biết rõ triệu chứng của nó.
Phó Dung Chương liếc nhìn bùa bình an trên bàn.
Kiếp trước, khi hắn ho khan, trong ngực khó chịu thì thái y đã chẩn đoán được hắn trúng độc, nhưng không rõ độc gì.
Sau khi loại bỏ một phen mới tra ra vấn đề xuất hiện ở trên túi thơm mà Vân Kiều thêu cho hắn, nhưng không thể tra ra là độc gì.
Khoảng thời gian đó, Vân Kiều chỉ tiếp xúc với Thượng Quan Huyễn. Lúc đó, trong suy nghĩ của hắn đã nhận định hai cha con này liên thủ giết hắn.
Thêm nữa, Huyền Long Vệ phát hiện Thượng Quan Huyễn âm thầm cho Phó Diễm rượu độc, dạy Phó Diễm dỡ bỏ sự đề phòng của Phó Dung Chương thế nào rồi mới xuống tay.
Sau đó lại điều tra ra được Thượng Quan Huyễn cấu kết với Lương vương, khi đó hắn mới nổi lên sát tâm.
Dù vậy, hắn không nỡ động thủ với Vân Kiều, nhưng cũng không có bao nhiêu yêu thương.
Đến khi nàng viết trong di thư, từng câu chữ nguyện hắn sống đến trăm tuổi, không muốn gặp hắn trên hoàng tuyền thì hắn mới biết, Vân Kiều không hề biết chuyện túi thơm có độc, cũng không biết lúc đó hắn không còn sống được bao lâu nữa.
Bây giờ trùng sinh mới biết được, lúc trước không bỏ được là vì tình cảm sâu đậm.
Nếu như Vân Kiều nói muốn lấy mạng của hắn, hắn cũng đồng ý cho nàng.
Sau khi tìm được Vân Kiều, hắn vẫn muốn phòng ngừa bi kịch của nàng, không muốn lại vì chuyện của Thượng Quan Huyễn mà nảy sinh xung đột với Vân Kiều.
Vốn tưởng rằng ít nhất Thượng Quan Huyễn cũng trung thành tuyệt đối với Thượng Quan Huyễn, ông ta cấu kết với Lương vương cũng chỉ vì muốn giúp Phó Diễm sớm ngày tự mình chấp chính.
Nhưng mà lại phát hiện Lương vương chỉ muốn ngôi cửu ngũ chí tôn, tính toán mười năm, vì muốn gom góp nhiều tiền tài hơn, bí quá hóa liều mới buôn bán Ngự Linh Tán, song, y cũng chỉ là một quân cờ.
Tất cả chứng cứ đều chỉ về phía Hà Chính Dương.
Nếu như Hà Chính Dương là thái tử Đàm Quốc thì Thượng Quan Huyễn là thông đồng với địch!
Ở kiếp trước, Tốn Độc là do Thượng Quan Huyễn cho Vân Kiều, bởi vì khi đó Vân Kiều chỉ là một thị thiếp, không có cơ hội tiếp xúc Thái hoàng thái hậu.
Kiếp này, Tốn Độc là Thái hoàng thái hậu cho Vân Kiều, có lẽ vì Thượng Quan Huyễn không có cơ hội tiếp xúc Vân Kiều.
Bên cạnh Thái hoàng thái hậu cũng có cơ sở ngầm của hắn, nhưng chưa hề phát hiện hai người bọn họ có liên quan, có lẽ phải điều tra một phen.
Cũng có khả năng Thái hoàng thái hậu cũng giống như Vân Kiều kiếp trước, bị lợi dụng mà không biết.
“Vệ Đán.” Phó Dung Chương hô một tiếng: “Chọn đọc tài liệu của thái hậu trong ba năm gần đây.”
Vệ Đán lĩnh mệnh rời đi.
Huyền Long Vệ có tổ chức tình báo đặc biệt ẩn nấp ở các nơi, thu thập tình báo hoặc là tung tích của trọng thần. Những thứ này đều được ghi chép hồ sơ, để phòng xem.
Kiếp này, Huyền Long Vệ nhìn chằm chằm Thượng Quan Huyễn chặt chẽ như thế đều không phát hiện được sự khác thường của ông ta, có thể thấy được lòng dạ thâm sâu thế nào.
Bởi vậy, bỗng nhiên hôm qua ông ta tự bộc lộ quan hệ giữa mình và Hà Chính Dương mới lộ vẻ khác thường cỡ nào.
Tô Dực Phỉ thấy phân phó người phân phó người điều tra thái hậu thì đưa đầu về trước, dáng vẻ như ham học hỏi: “Vương gia, sao ngài lại biết Tốn Độc này?”
Phó Dung Chương không trả lời hắn, ánh mắt nhìn Cố Văn Hiên như có vẻ ham học, lạnh nhạt hỏi: “Có phát hiện gì mới về Ngự Linh Tán không?”
Bỏ qua không thèm nhìn như thế là không có ý định nói rồi.
Tô Dực Phỉ nhếch miệng, ngượng ngùng rụt cổ lại, liếc nhìn Cố Văn Hiên: “Đúng vậy, tra được cái gì rồi?”
Cố Văn Hiên như bừng tỉnh: “Lúc đầu không có manh mối, bây giờ có rồi.”
Nói xong, y quay đầu cầm hộp gỗ chứa Ngự Linh Tán tới, lại cầm thêm một cái chén rỗng đổ đầy nước sôi để nguội, bỏ bột phấn Ngự Linh Tán vào chén, dùng dao khuấy lên.
Bỗng dưng sắc mặt Cố Văn Hiên thay đổi, đúng như y suy đoán! Y nhanh chóng đưa chén qua.
“Hai người ngửi thử xem, có phải mùi rất giống trong bùa bình an không?”
Bỗng dưng trước mặt xuất hiện một chén trà, phản ứng đầu tiên của Phó Dung Chương và Tô Dực Phỉ là cùng ngửa thân thể ra sau, tránh chén trà đục ngầu như sữa kia.
Cùng nhau nhìn Cố Văn Hiên với vẻ ghét bỏ.
Tô Dực Phỉ mỉm cười nói với y một câu: “Thứ đồ gì huynh cũng dám đưa đến trước mặt chủ tử?”
“Ây… Đây chẳng phải là đang nói cho hai người tiến triển sao?” Cố Văn Hiên nhìn chén trà: “Còn nữa, Tốn Độc sẽ không gây chết người ngay.”
Chuyện này Phó Dung Chương cũng biết.
Tô Dực Phỉ cũng biết, trước mắt không nhận được vụ án dùng Ngự Linh Tán gây chết ngay.
Cố Văn Hiên tiếp tục giải thích: “Nếu đeo lâu dài bên người thì bình thường phải hơn nửa tháng mới phát độc. Nếu dùng liều lượng lớn sẽ lập tức chết ngay. Nhưng hai người ngửi thử xem, mùi này nhạt như thế, không dùng mấy tháng thì không thể chết được.”
Vì liều lượng quá ít lại xen lẫn với Ngũ thạch tán nên không dễ phát hiện ra. Nhưng cũng may Tốn Độc có đặc tính mùi thơm gặp nước thì phản ứng, một khi tan trong nước có thể tác được mùi thơm thuần khiết nhất ra.
Cũng may có hai chiếc bùa bình an này, nếu không y cũng không thể liên tưởng được Tốn Độc có thể có trong Ngự Linh Tán.
“Những người này thay thế Mi Tư Hương thành Tốn Độc để làm gì? Mục đích là muốn giết người sao?” Tô Dực Phỉ hỏi.
Sau khi Tô Linh Nguyệt chết thì không ai biết cách dùng Mi Tư Hương nữa, những người này chỉ có thể vội vàng thay thế. Nhưng mà có ngàn vạn thôi tình hương, vì sao chỉ chọn Tốn Độc vừa hiếm lại kịch độc.
Đây không phải là vì tiền tài, mà là muốn giết người!
“Hương độc này tương tự như Mi Tư Hương, có tác dụng trợ tình. Nhưng khác biệt là Mi Tư Hương chỉ có tác dụng với nam tử, không có tác dụng với nữ tử.”
“Mà Tốn Độc thì lại khác, tuy có tác dụng trợ tình nhưng mà độc tính không có thuộc nào chữa được, sẽ khiến cho người ta nghiện. Dùng càng nhiều sẽ khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, vô thức đi vào đường chết, còn ác độc hơn Ngũ thạch tán.”
Cho dù ở kiếp trước hay kiếp này, chấp niệm và dục niệm của Phó Dung Chương đối với Vân Kiều không hề tầm thường. Hắn không cần mượn nhờ bất cứ thứ gì cũng không thể kiềm chế được nghiện nàng. Kiếp trước hắn trúng Tốn Độc vẫn điên cuồng mây mưa với Vân Kiều mà không hề phát hiện ra dị thường.
“Loại độc này xuất xứ từ Đàm Quốc sao?” Phó Dung Chương chớp mắt, lạnh nhạt hỏi.
Cố Văn Hiên lắc đầu: “Bẩm vương gia, theo sách cổ ghi chép, loại độc này xuất phát từ phía nam vùng sông nước Nam Ung.”
Phía nam vùng sông nước Nam Ung? Mẫu thân của Vân Kiều, Vân thị chính là người Nam Ung.
Phó Dung Chương vô thức nhìn về phía Lan Đình Uyển, theo lộ trình, chắc là Vân Dịch sắp đến kinh đô rồi?
Chỉ hoảng hốt một lát, Phó Dung Chương đã nhanh chóng thu hồi lại suy nghĩ. Nghe Cố Văn Hiên nói, lông mày nhíu lại thật chặt thành núi non trong tranh thủy mặc, khí tức trầm tĩnh.
Đàm Quốc cách Nam Ung một nam một bắc, như ở hai đầu Đại Địch, chưa hề phát hiện hai nơi này giao nhau.
“Tốn Độc xuất xứ từ một cây hương liệu tên là Phạn Tốn Tử, phấn hoa và hạt giống cũng có mùi thơm, mùi thơm kịch độc, không tan trong nước nhưng sợ lửa. Bách tính dùng để diệt sâu bệnh trong ruộng đồng, cũng vì nó lấy đi không ít mạng người nên tiền triều đã thiêu hủy những cây này.”
“Nhưng vẫn còn một số tổ chức sát thủ hoặc bách tính có tích trữ hạt giống cây Phạn Tốn Tử để đầu cơ trục lợi. Những thứ này nếu có người chuyên thu mua thì chắc có thể tra được.”
Phó Dung Chương nghe vậy, ngón tay trái gõ nhẹ lên mặt bàn, Cố Văn Hiên và Tô Dực Phỉ thấy thế thì cùng liếc nhìn nhau, biết hắn đang suy nghĩ và cân nhắc, hai người cũng không dám lên tiếng.
Hành động nhỏ này của hắn nếu không phải người thân cận thì cũng không phát hiện ra.
“Chia binh hai đường, Cố Văn Hiên dẫn người tiến về Nam Ung, tra rõ Tốn Độc truyền đi đâu, tra người mua và cắt nguồn cung cấp. Vân gia là gia tộc hàng đầu Nam Ung, phải thăm dò sâu cạn của bọn họ trước.”
Cố Văn Hiên gật đầu lĩnh mệnh.
Phó Dung Chương chậm rãi giơ ngón tay lên chỉ về phía Tô Dực Phỉ: “Đợi Cố Văn Hiên đến Nam Ung, ngươi dẫn người dốc hết sức đoạt lại Ngự Linh Tán. Hễ có mua bán, cho dù liều lượng thì nào thì đều bắt giam hết, kẻ nặng xử trảm.”
“Không thể!” Tô Dực Phỉ và Cố Văn Hiên cùng lên tiếng phản đối.
Bây giờ, các thần tử trong triều nhìn chằm chằm phủ Nhiếp chính vương, hễ có hành động khác thường gì thì tội danh mưu phản sẽ chụp lên đầu.
Lúc trước, tuy có lão thần muốn chia bớt quyền hành của Phó Dung Chương, đối với hắn suy đoán nhiều ác ý, nhưng mỗi lần như thế Phó Diễm đều giúp Phó Dung Chương cãi lại, nói tốt, biểu hiện tràn đầy sùng bái và tin tưởng Phó Dung Chương. Qua nhiều năm như vậy, Phó Dung Chương chưa từng hoài nghi đứa cháu hoàng đế này.
Tiểu hoàng đế cũng không có ý kiến, cho dù những lão thần kia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cũng không thể tránh được.
Nhưng mà lần này sóng gió nổi lên, Phó Diễm vẫn chưa từng lên tiếng.
Điều này rất kì lạ, tình hình còn nghiêm trọng hơn lúc trước nhiều.
Như thế có nghĩa ngay cả hoàng đế cũng ngầm thừa nhận đám người lên án Phó Dung Chương.
Cho dù quan viên quan trọng được Phó Dung Chương bồi dưỡng trong triều đều ra sức chống lại những lão thần này nhưng hiệu quả vô cùng bé nhỏ.
“Vương gia, chuyện này cần chậm rãi mưu tính!” Trên mặt Cố Văn Hiên đầy vẻ sốt ruột, cực lực khuyên bảo.
“Xuất động Huyền Long Vệ quy mô lớn không chỉ khiến khắp nơi nghi kị mà còn khiến cho những thế lực âm thầm buôn bán Ngự Linh Tán thừa cơ phản kháng.”
Bây giờ buôn bán Ngự Linh Tán đã không giới hạn là kẻ đứng sau, bọn chúng phát triển không ít mạng lưới, đã khiến những người trong mạng lưới đều có quyền lợi. Một khi trấn áp thì sẽ khiến cho bọn chúng cùng phản kích.
Thậm chí, Thượng Quan Huyễn đã có cớ giúp bọn họ làm nền, chỉ thiếu mời Phó Dung Chương vào cuộc.
“Không dùng vũ lực, dựa vào chầm chậm mưu tính? Ngươi có biết bọn chúng khuếch tán nhanh thế nào không?”
Phó Dung Chương tựa vào thành ghế, nâng cằm lên, nghiêng đầu nhìn Cố Văn Hiên.
“Lần thảo phạt này chỉ là đổ thêm dầu vào lửa vào kẻ đứng sau, nhằm đánh lạc hướng của chúng ta.”
“Bọn chúng sẽ nghĩ là bản vương cố dẹp yên lòng dân trước, bất kỳ một người cầm quyền nào đều cũng sẽ dẹp yên những phong ba này trước. Ngay cả các ngươi cũng đều khuyên can như thế.”
Phó Dung Chương chậm rãi lướt nhìn hai người, cương quyết cười lạnh một tiếng: “Nhưng bản vương muốn ngược lại!”
“Nhất định bọn chúng không ngờ chúng ta đã tra ra thành phần Ngự Linh Tán thay đổi, chính vì như thế mới có thể đánh cho bọn chúng không trở tay kịp.”
“Ngăn chặn Ngự Linh Tán nhất định phải dùng thủ đoạn sấm sét, dùng tốc độ nhanh nhất đoạt lại Ngự Linh Tán.”
“Tô Dực Phỉ, ngươi vừa phổ cập nguy hại của Ngự Linh Tán, vừa tra xét Ngự Linh Tán, tìm chỗ tập trung đốt cháy, hiệu triệu dân chúng đến hiện trường quan sát! Mặt khác, thiết lập pháp trường tại chỗ, trường hợp buôn bán nghiêm trọng thì xử trảm trước mặt mọi người để răn đe.”
“Vừa cắt đứt nguồn cung cấp, vừa hủy hàng hiện có, bản vương muốn xem xem bọn chúng có thể dùng bản lĩnh gì.”
Hắn mở nắp tách trà lên, giống như là bàn tay đang quấy lên phong vân mây mưa thất thường, trong đáy mắt chỉ có tàn nhẫn và lạnh lùng.
Giọng điệu không nhanh không chậm, bá khí lộ ra hoàn toàn. Tư thế ngồi lười biếng cũng không che giấu được vẽ thượng vị bày mưu nghĩ kế của hắn.
Sao Cố Văn Hiên và Tô Dực Phỉ không nghĩ ra được? Bỗng nhiên sắc mặt trở nên cung kính nghiêm nghị, lập tức hành lễ: “Thần lĩnh mệnh!”
Phó Dung Chương thấy hai người đều hiểu rõ, mệt mỏi xoa xương lông mày không nói gì, phất tay để hai người lui ra.
Mục đích của kẻ đứng sau không đơn thuần là để cho Phó Diễm tự mình chấp chính nữa.
Thủ đoạn ác độc như thế có gì khác với mổ gà lấy trứng chứ?
Nếu như Phó Diễm thật sự ngu xuẩn đến mức nối giáo cho giặc, mặc cho những u nhọt này gây tai họa cho bách tính thì coi như tâm huyết hắn dồn cho Phó Diễm mấy năm nay đều cho chó ăn!
Hai người vừa muốn hành lễ cáo lui, dường như Phó Dung Chương nghĩ đến gì đó mà đẩy túi thơm về phía Cố Văn Hiên: “Túi thơm này có gì khác thường không?”
Cố Văn Hiên lắc đầu, hơi khó nói: “Nữ chỉ hương liệu bình thường của nữ tử, có hiệu quả mỹ nhân huân hương, chỉ là hương liệu bên trong hơi cũ một chút.”
Túi hương hình cây lựu này có chất ngọc lâu năm trơn nhẵn, rõ ràng chính là vật Thái hoàng thái hậu đã đeo bên mình nhiều năm.
Lại thêm cây lựu có ngụ ý nhiều con, đây là việc tất cả nữ tử trong hậu cung đều mong đợi, nguyện cho mẫu bằng tử quý.
Vật này chắc là mong ước cả đời và lòng tốt của Thái hoàng thái hậu.
Nhưng mà sao lại có lòng tốt đưa cho Vân Kiều, vợ kẻ thù giết con của bà ta.
Có mưu đồ gì?
Trong thời gian ngắn cũng không giải quyết được, Phó Dung Chương cũng không muốn tốn nhiều suy nghĩ vào chuyện này, hắn sai người để túi thơm qua một bên.
Rốt cuộc Thái hoàng thái hậu có mưu đồ gì, chỉ cần chờ Vệ Đán trở về tự nhiên sẽ hiểu rõ.
Hắn phất tay cho hai người Cố Văn Hiên lui ra.
Lúc này, Vệ Minh phụng mệnh kiểm tra đồ mang về từ núi Phổ Đà đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt lo nghĩ, giống như có việc gấp cần gặp Phó Dung Chương.
Phó Dung Chương nâng mắt nhìn qua: “Chuyện gì?”
Vệ Minh biến sắc, đi lên trả lời: “Vương phi đã đóng gói xong tất cả bọc hành lý của mình rồi…”
Phó Dung Chương nghe xong thì trong tim cũng lạnh đi một nửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT