“Nàng muốn đi đâu?”

Vân Kiều còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm vào trong ngực. Cảm giác được thân thể hắn nóng hổi, thân thể nàng cứng đờ không dám động, lắp bắp ám chỉ nói: “Mặt, mặt trời lên cao rồi…”

Nghe vậy, trái tim Phó Dung Chương đang treo cao hơi hạ xuống, nàng vẫn còn ở đây thì tốt rồi.

Hắn ôm chặt, chui vào cổ nàng, tham lam ngửi mùi thơm chỉ thuộc về nàng, hắn không biết nên trói chặt nàng thế nào.

Có lẽ có huyết mạch là được, nhưng nàng vô cùng có khả năng đã bị cho ăn thuốc, không thể mang thai được.

Chỉ cần nàng còn ở bên cạnh, có con hay không hắn cũng không quan tâm.

Nàng đã mất trí nhớ vậy thì mãi mãi cũng không nhớ nổi đi.

Hắn sợ nàng lại giẫm vào vết xe đổ kiếp trước.

Chỉ nhìn Đoan Dương thì biết.

Nghĩ đến chuyện này, Phó Dung Chương lại cảm thấy tim bị bóp nghẹn lần nữa, lực đạo ôm Vân Kiều càng chặt hơn.

Cảm nhận được cảm xúc của Phó Dung Chương sa sút, tay nhỏ chồng lên ngực hắn của Vân Kiều hơi dừng một chút, không biết nên an ủi hắn thế nào.

Nàng nhớ trên đường thấy qua mẫu thân dỗ hài nhi bị thương, nàng chần chờ một chút, tay nhỏ chậm rãi luồn qua eo hắn ôm hắn lại, khẽ vuốt ve lưng hắn.

Có lẽ là như vậy?

Vân Kiều không chắc lắm.

Nàng cũng không biết động tác này của mình làm cho thân thể nam nhân bên cạnh cứng đờ, nhanh chóng hiểu sai dụng ý của nàng.

Ngay lúc nàng đang do dự, bàn tay lớn kia đã thừa cơ trượt vào ổ chăn, hơi không an phận. Vân Kiều không nhịn được cũng run rẩy theo.

Vân Kiều: “?”

Tiểu cô nương mở to đôi mắt sương mù mông lung, không ngờ hắn lại có phản ứng này, nàng không rõ đè xuống bàn tay không an phận kia.

Trái lại hắn không tiến thêm một bước mà trở tay cầm tay của nàng xoa nơi mềm mại, không nhẹ không nặng.

Môi của hắn chậm rãi đi lên mang theo hơi nóng rơi xuống cổ nàng, giống như mê hoặc mà hỏi: “Muốn sao?”

A?

Nàng không có ý này!

Vân Kiều khóc không ra nước mắt, trong nháy mắt gương mặt nhỏ còn nóng hơn sóng nhiệt mùa hè.

Còn chưa kịp bình tĩnh lại, vành tai xinh đẹp đã bị hắn bắt được, trong nháy mắt cảm xúc ấm áp biến thành tê dại lan khắp toàn thân.

Môi của hắn liếm láp lặp đi lặp lại mang theo mấy phần ngang ngược. Nàng tránh cũng không xong, nói cũng không nên lời, cả người xụi lơ.



Sau khi Phó Dung Chương đi thì Vân Kiều mới thức dậy, nhìn mặt trời đã là buổi trưa…

Nàng đứng dậy đi vào tịnh phòng, chậm rãi rửa mặt.

Nghe được tiếng động, Thanh Nguyệt dẫn theo thị nữ rón rén đi vào, trong chớp mắt ngửi thấy mùi hoan ái trong phòng thì mặt đỏ lên.

Mới ra khỏi tịnh phòng đã thấy Thanh Nguyệt bình tĩnh nhanh nhẹn thu dọn giường chiếu lộn xộn, sắc mặt Vân Kiều thẹn thùng đỏ lên.

Bình thường đều là nàng dọn xong mới gọi người, lần đầu nhìn thấy có người làm, Vân Kiều vội vàng đi tới: “Ta, ta tự thu dọn…”

Thật sự không còn mặt mũi gặp người.

Thanh Nguyệt không thể nào để nàng làm được: “Vương phi người nghỉ ngơi đi, nô tỳ làm là được. Lần trước cũng là nô tỳ dọn dẹp…”

Lần trước, trên giường mềm ở đình hoa đào nàng nhìn thấy vệt máu đỏ thắm như ngọn lửa hồng. Nàng khiếp sợ không thôi, hoàn toàn không ngờ Vân Kiều đã gả lần hai mà lại còn…

Vết tích kịch liệt lần trước còn lớn hơn lần này, Thanh Nguyệt đã tập mãi cũng thành thói quen, thu dọn bình tĩnh tự nhiên.

Nghe Thanh Nguyệt nói như thế, mặt Vân Kiều không tự chủ được mà đỏ lên.



Hôm qua, Phó Dung Chương cưỡi ngựa vội vàng hồi kinh, hắn vốn không chờ nổi, không muốn chờ lấy mạng Phó Dung Hiện.

Nhưng mà trước khi chân tướng được làm rõ, tin Phó Dung Hiện chết tạm thời bị đè xuống.

Tô Dực Phỉ cũng không dám chậm trễ, trước tiên hắn tra hỏi tất cả nô bộc trong địa cung ở phủ Lương vương, thu thập chứng cứ. Sau đó, hắn công khai chứng cứ phạm tội của Phó Dung Hiện, tất cả âm mưu trong địa cung, những quan viên đã chết, cô nương bị lừa bán và đám binh mã kia.

Ngoại trừ bằng chứng như núi, còn có nhân chứng: Lương vương phi.

Trong phút chốc, toàn bộ triều đình Đại Địch chấn động.

Từ nhỏ Lương vương ốm yếu, từ lúc vừa ra đời đã mất đi tư cách đoạt vị. Tiên đế sủng ái y nhất, vì đền bù, cũng vì đảm bảo y áo cơm không lo nên đặc biệt cho đất phong là quận Nghi Châu giàu có nhất. Lúc vừa tròn mười hai tuổi đã đi đất phong làm một vương gia nhàn tản.

Cũng chính vì như thế cũng để y thành công tránh khỏi trận chiến đoạt vị, bảo vệ tính mạng.

Ai cũng không ngờ được người nhìn có vẻ như không có dã tâm nhất vì muốn soán vị cướp ngôi mà không tiếc hại nước hại dân!

Nếu Lương vương hoăng, dòng dõi của hoàng đế củng chỉ còn lại một hoàng tử là Phó Dung Chương, những người khác đều là huyết mạch dòng khác, hoặc là cháu cùng thế hệ với Phó Diễm.

Lão thần trong triều nhìn nhau, cảm thấy càng thêm hoảng loạn. Phó Diễm mới chín tuổi, vây cánh không đủ, đối với Phó Dung Chương mà nói, ngôi vị cửu ngũ chí tôn này chỉ là vật trong túi/

Phó Dung Chương vốn không để ý những lão thần này nghĩ thế nào, hắn dùng thanh thế cuồn cuộn dò xét phủ Lương vương, thanh tẩy hết vây cánh của Lương vương một lần.

Thật ra người Phó gia đều khát máu, Phó Dung Chương cũng không ngoại lệ, đã giết đỏ cả mắt.

Tận mắt nhìn thấy cảnh ngộ mà Đoan Dương gặp phải giống như tận mắt nhìn thấy kiếp trước Vân Kiều đi từng bước đến đường cùng thế nào. Không ai hiểu đáy lòng của hắn rất đau đớn.

Không chỉ giết người của phủ Lương vương, Phó Dung Chương còn hạ lệnh xóa Phó Dung Hiện khỏi Ngọc điệp, sau khi chết không được chôn cất trong hoàng lăng, đương nhiên linh vị cũng không thể vào thái miếu.

Chung quy vì cùng một huyết mạch nên Phó Dung Chương để y toàn thây, cho phép mồ yên mã đẹp.

Điều đó là sự nhân từ sau cùng của Phó Dung Chương. Nhưng mà đối với Thái hoàng thái hậu mà nói lại là sấm sét giữa trời quang, bà khóc choáng ở cung Phượng Nghi.



Có lẽ vì Đoan Dương là hình ảnh thu nhỏ của Vân Kiều nên khiến Phó Dung Chương lần đầu có lòng trắc ẩn với người ngoài. Hắn phái một nhánh Huyền Long Vệ trọng điểm bảo hộ Đoan Dương, cà đời nghe lệnh nàng ấy.

Những cô nương vô tội ở địa cung kia cũng được Huyền Long Vệ âm thầm đưa về nhà. Người nhà chỉ biết đã tìm được người về, cũng không biết rốt cuộc các nàng đã gặp phải chuyện gì.

Mấy ngày nay kinh đô xảy ra rung chuyển Cố Văn Hiên cũng không quan tâm. Y vẫn chờ ở quận Nghi Châu, chờ Đoan Dương khôi phục mới mang Đoan Dương về kinh đô.

Lúc Cố Văn Hiên ôm Đoan Dương đi vào phủ Bái quốc công, đôi mắt của Bái quốc công trừng to ra, nghĩ rằng mình hoa mắt.

Đây chính là tấm gương lễ giáo đạo đức của Đại Địch, Tuyên vương Cố Văn Hiên đó!

Sau khi chấn động, cuối cùng Bái quốc công cũng phản ứng lại. Cho dù là tấm gương lễ giáo thì cũng là nam nhân, chuyện này bị truyền đi thì Đoan Dương còn gả vào phủ Nhiếp chính vương thế nào?

Nam chưa cưới, nữ chưa gả, ở trước mặt bao người mà Tuyên vương ôm quận chúa Đoan Dương vào phủ thì còn thể thống gì?

“Tuyên vương điện hạ, vất vả rồi, hãy giao tiểu nữ cho…”

Cố Văn Hiên luôn ôn nhu nho nhã, lúc này y trầm mặt lạnh lùng liếc nhìn Bái quốc công: “Không cần, bản vương còn chưa đến mức ôm không nổi. Quốc công dẫn đường là đủ rồi.”

Nếu để Cố Văn Hiên đi vào khuê phòng của Đoan Dương, hoàn toàn cắt đứt đường lui của Đoan Dương vào phủ Nhiếp chính vương thì sao được?

Ngay lúc Bái quốc công đang muốn cự tuyệt, một đại đội Huyền Long Vệ ở sau lưng Cố Văn Hiên vội vàng dàn ra. “Xoạt” một tiếng, bọn họ cùng nhau rút đao ra. Bái quốc công bị dọa đến chân mềm nhũn, vội vàng cho người đi phía trước dẫn đường.

Bái quốc công đi theo phía sau, nhìn thấy Huyền Long Vệ oai phong khiếp người thì đột nhiên phản ứng kịp. Chẳng phải Huyền Long Vệ là ám vệ của Nhiếp chính vương sao?

Mong ước của ông ta như tro tàn cháy lên.

Nhưng mà đến khi đi đến viện của Đoan Dương, ông ta lại thấy Huyền Long Vệ vội vàng bao vây viện tử lại. Không có Đoan Dương phân phó thì không có ai được đi vào.

Bái quốc công lại trợn tròn mắt lần nữa, ông không rõ đã xảy ra chuyện gì. Ông đường đường là Bái quốc công, ở trong phủ Bái quốc công của ông mà lại có chỗ ông không đi vào được.

Lại nghĩ tới, vừa rồi dường như Đoan Dương không thèm nhìn ông một chút, không hề tôn trọng người phụ thân như ông. Nghĩ thế, ông lập tức giận tím mặt: “Láo xược! Nơi này chính là phủ Bái quốc công!”

Huyền Long Vệ lù lù bất động.

Thấy Huyền Long Vệ không để ý gì đến mình, Bái quốc công chợt cảm thấy bị người ta hạ mặt mũi, ông rống lên trong viện: “Đoan Dương, nữ nhân bất tài ngươi! Cánh cứng rồi đúng không? Đừng tưởng rằng hầu hạ Nhiếp chính vương thì có thể leo lên đầu lão phu!”

Giọng nói của ông ta không nhỏ, Đoan Dương nghe được hai chữ “Hầu hạ” thì có cảm giác không chịu nổi. Nó giống như dây leo, cuốn cả người nàng từ đầu đến chân, siết cho nàng không thở nổi.

Không muốn nhớ lại.

Nàng muốn quên hết tất cả chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Nhưng mà vốn không thể quên được, ngay cả nằm mơ cũng sẽ thấy.

Hôm đó, thấy tiểu cô nương kia không nhận ra ai cả, lúc đó suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng chính là nàng không thể quên Cố Văn Hiên được! Nàng cứng rắn cầm ngọc nát trong tay vì giữ ý thức của mình. Nhưng mà những sự lăng nhục đã xảy ra kia nàng cũng không thể quên được.

Nàng không có cách nào đối mặt với Cố Văn Hiên.

Cố Văn Hiên càng dịu dàng, nàng càng đau đến mức không muốn sống.

Sẹo trong lòng bàn tay đã kết vảy.

Nhưng vết sẹo này cuối cùng cũng không phai được.

Nàng vô thức run lên, nhắm chặt hai mắt lại, hai hàng nước mắt âm thầm rơi xuống.

“Tuyên vương điện hạ, mời ngài trở về đi.”

Cố Văn Hiên nhìn thấy dáng vẻ nàng thế này, tim cũng siết chặt, càng đau lòng nàng hơn.

Từ khi nàng vào phủ đến bây giờ, Bái quốc công cũng không quan tâm qua một câu. Nữ nhi mất tích nhiều ngày như vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà ông ta không có chút lo lắng nào.

Nàng có thể tự sát một lần thì cũng có thể tự sát lần hai. Trải qua mấy ngày nay, y không dám ép buộc nàng. Nàng bảo y đi ra thì y sẽ đi đến nơi nàng không nhìn thấy, yên lặng trông coi.

Bây giờ nàng bảo y rời đi, đương nhiên y sẽ không cố chấp ở lại, trả lời nàng: “Ừm, nàng ngủ đi, ta sẽ trở về.”

Đoan Dương không nói gì nữa, ủ rũ nằm xuống, thân thể co ro dùng chăn che phủ thật chặt.

Sau khi Đoan Dương nằm xuống, Cố Văn Hiên kéo chăn mền lại cho nàng rồi mới quay người đi ra ngoài.

Nhìn thấy Bái quốc công còn đang chửi rủa, Cố Văn Hiên âm trầm nhìn chằm chằm ông ta, lạnh lùng nói: “Đường đường là quốc công gia mà ăn nói bừa bãi, không sợ làm mất thân phận sao?”

Ở trong mắt Bái quốc công, Cố Văn Hiên cũng chỉ là một vương gia khác họ không có thực quyền. Cho dù y có qua lại thân cận với Nhiếp chính vương, nhưng Phó Dung Chương cũng không cho y bao nhiêu thực quyền. Đã nói, quan hệ của hai người chỉ thường thôi.

Không thể giúp phủ Bái quốc công, vậy thì không thể lấy Đoan Dương.

Ông ta cười lạnh một tiếng: “Tuyên vương, ngài lấy tư cách gì nói chuyện ở đây?”

Đôi mắt Cố Văn Hiên trở nên âm trầm, tư cách gì ư? Y không có tư cách gì cả.

Đúng thật là y không có tư cách nói chuyện giúp Đoan Dương.

Nhưng nếu y muốn xin một phong thánh chỉ tứ hôn thì cũng không khó.

Song, trên đường hồi kinh, Đoan Dương đã nói với y, quan hệ của hai người cứ cắt đứt thế đi, nàng không lấy chồng.

Xảy ra chuyện như thế, nàng thật sự ghê tởm gả đi.

Y nói y không ngại, Đoan Dương lại nói nàng ngại.

Y không dám ép bức nàng.

Cũng không dám nhắc lại chuyện đón dâu nữa.

Giờ phút này bị Bái quốc công chất vấn như thế, bỗng nhiên y ý thức được, y không ép Đoan Dương nhưng có người sẽ làm!

Đôi mắt Tuyên vương trở nên bình tĩnh, lạnh lùng nhìn ông ta: “Quốc công gia, ngài nhất định muốn thảo luận thân phận cao thấp với bản vương sao?”

Lần đầu nhìn thấy Cố Văn Hiên có uy thế như vây, toàn bộ khí thế đều bộc lộ ra, Bái quốc công nửa ngày không nói nên lời.

Cố Văn Hiên không có thực quyền, nhưng cũng là Tuyên vương tiên đế khâm phong…

“Đoan Dương bệnh, sau này sẽ cho bản vương chăm sóc. Nếu có người dám quấy rầy nàng tịnh dưỡng thì đừng trách bản vương không khách khí!”



Phủ Lương vương bị tịch thu, đương nhiên Thượng Quan Thao và Tô Linh Nguyệt ở thủy lao cũng được cứu ra.

Thượng Quan Thao vốn nghĩ rằng mình không có cơ hội nhìn thấy ánh nắng nữa đột nhiên lại được tự do, giống như có cảm giác đã trải qua mấy đời.

Lúc Thượng Quan Thao đi ra khỏi phủ Lương vương cũng không thèm nhìn Tô Linh Nguyệt một chút, dường như lúc ấy người nói ra câu sẽ không tổn thương nàng không phải là y.

Trong nháy mắt, Tô Linh Nguyệt hiểu rõ, có vài người lúc yêu ngươi, tốt với ngươi, vì ngươi móc tim móc phổi, cho dù người đó không yêu ngươi thì cũng sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương ngươi.

Chỉ tiếc rằng nàng không thể yêu nam nhân như vậy.

Cho dù cho nàng trăm ngàn cơ hội làm lại, nàng cũng sẽ lựa chọn như lúc trước.

Ngay lúc Thượng Quan Thao quay người, Tô Linh Nguyệt gọi y lại: “Thao ca ca…”

Sống lưng Thượng Quan Thao cứng đờ, một tiếng Thao ca ca này đã trải qua rất nhiều năm, đã thay đổi cảm giác từ lâu.

Hầu kết của y hoạt động mấy lần, không lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước lại.

“Năm đó, có phải có hai thị vệ họ Hà ở Thượng Quan phủ?”

Bỗng dưng Thượng Quan Thao quay người, nhìn chằm chằm Tô Linh Nguyệt.

Năm đó, đúng thật là Thượng Quan phủ có hai huynh đệ, hai huynh đệ này một người theo hầu Thượng Quan Huyễn, phụ thân y, một người là hộ vệ của Vân Kiều.

Hộ vệ của Vân Kiều cũng mất tích vào năm đó.

Lại nghe Tô Linh Nguyệt nói tiếp: “Năm đó, người dẫn Vân Kiều đi là một thị vệ họ Hà. Ta từng thấy y nhiều lần ra vào phủ Lương vương.”

Nguyên nhân là vì người kia chính là thị vệ của Thượng Quan phủ, cũng vì người kia có qua lại với Lương vương nên nàng mới không nói ra.

Sau đó Vân Kiều mất tích, Thượng Quan phủ cũng không để lộ ra, nàng cũng không rõ lắm. Sau này, khi đã đính hôn với Lương vương, sắp gả làm vợ y thì càng không thể nói ra.

“Những ngày gần đây, ta ở thư phòng của Phó Dung Hiện từng gặp người kia, dường như y là phụ tá của Phó Dung Hiện. Nhưng vì thời gian cũng quá lâu, ta cũng không nhớ rõ lắm. Có lẽ có người giống người, nhưng cũng có thể là cùng một người.”

Thượng Quan Thao kinh sợ.

Nếu như người bắt cóc Vân Kiều là người theo hầu phụ thân y…

Vậy phụ thân y vô cùng có khả năng biết nguyên do Vân Kiều mất tích nên vẫn không tìm kiếm?

Y không dám nghĩ tiếp.

Vội vàng xông ra khỏi phủ Lương vương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play