Vân Kiều đi vào tòa phủ đệ này, không biết sao lại có cảm giác quen thuộc, lập tức thích tòa nhà này.
Phó Dung Chương đưa cho nàng tòa nhà này đúng là tốn không ít tâm tư.
Đây không phải là tòa nhà bình thường mà là nơi mẫu thân Vân Kiều, Vân thị từng ở lúc trẻ. Năm đó, bà ấy cũng xuất giá từ đây.
Gia tộc Vân thị không có ai làm quan, nhưng là hoàng thương[1] mấy đời cao quý, phú quý hiển hách. Từ nhỏ, Vân thị đã có cuộc sống xa hoa, tòa nhà này chính là tòa nhà Vân phủ năm đó.
[1]là thương nhân có bối cảnh hoàng gia, hoàng thương là nhân vật giúp hoàng thất quản lý thương nghiệp quốc doanh cao cấp. Thời Thanh có Hòa Thân chính là hoàng thương nổi tiếng.
Vân gia biết rõ vinh hoa phú quý đều là mây bay. Sau khi tân hoàng lên ngôi, gia tộc Vân thị vì muốn tránh triều đình phân tranh mà dời nhà xa kinh đô, dời về vùng sông nước Hoài Nam.
Vì thế nên tòa phủ đệ này bị bỏ trống.
Từ lúc quyết ý cưới Vân Kiều, Phó Dung Chương đã cho người đi đến vùng sông nước Hoài Nam để tìm người Vân gia, hao tốn không ít công phu mới mua được tòa phủ đệ này.
Khi còn bé, thỉnh thoảng Vân Kiều cũng theo mẫu thân đi đến nơi này ở qua, cũng xem như là có vết tích từ nhỏ đến lớn của nàng. Nếu nàng xuất giá từ đây, tương lai nhớ lại sẽ không tiếc nuối.
Vân Kiều cũng không biết Phó Dung Chương vì nàng mà tiêu tốn tâm tư, nhưng nàng nhìn thấy rường cột chạm trổ, lầu các đài tạ viện lạc, mỗi nơi mỗi chỗ đều bỏ ra tâm tư thì cũng biết Phó Dung Chương thật sự để nàng vào lòng.
Phó Dung Chương đã sai người xử lý xong từ sớm để Vân Kiều có thể vào ở.
Tất cả tôi tớ hạ nhân trong phủ đều là người đắc lực, ngay cả Huyền Long Vệ cũng là tinh anh nhất đẳng, bảo vệ Vân phủ thành tường đồng vách sắt, bảo đảm Vân Kiều bình yên vô sự, thoải mái dễ chịu hài lòng.
–
Đêm đó, Phó Dung Chương xong việc thì đi đến thẳng Vân phủ, ngay cả phủ Nhiếp chính vương cũng không về.
Vân Kiều nghĩ là trước lúc đón dâu không cần phải gặp Phó Dung Chương, không cần mỗi đêm đều bị hắn làm cho mặt đỏ tới mang tai, cả người cũng dễ chịu hơn không ít, thời gian ở Vân phủ cũng trôi qua thoải mái hơn.
Sau khi tắm trong tịnh phòng với hương cả canh giờ thì nàng mới ung dung đứng dậy, cũng không cần lo Phó Dung Chương sẽ đi vào.
Sau khi tắm, nàng như bình thường mà gọi Thanh Nguyệt.
Rất nhanh đã có người đưa khăn bông và giao sa cho nàng. Nàng cầm lấy, dùng khăn bông lau nước trên người, lại dùng giao sa nhẹ nhàng quấn eo lại che khuất đường cong mơ hồ xinh đẹp lung linh sau lưng.
Giống như trước, nàng cầm cao mai hương mỹ cơ chuẩn bị bôi lên.
Nàng không phát hiện ra điều bất thường, chỉ có cảm giác hôm nay đưa đồ vật tới cao hơn bình thường một chút, nàng cũng không để ý.
Ngón tay ngọc nhỏ khẽ quệt một chút cao óng ánh mềm như bông vải, sau đó nàng bôi từng chút lên người mình. Bôi tới bôi lui, từ cổ trắng, cánh tay ngọc đến dãy núi trùng điệp trước mặt.
Sau khi nàng bôi cao lên đúng chỗ, nàng mới khẽ đưa hộp sứ ra sau lưng: “Sau lưng vẫn là ngươi bôi đi.”
Bởi vì da mặt nàng mỏng, đa phần đều tự mình bôi lên, chỉ có sau lưng khó chạm đến được, sau này nàng đã giao cho Thanh Nguyệt giúp.
Trải qua mấy ngày này, nàng cũng dần quen lúc tắm rửa có Thanh Nguyệt giúp nàng, vì thế lần này thản nhiên giao cho nàng ấy.
Người phía sau âm thầm nhận lấy hộp sứ mai hương, lấy một miếng cao lớn hất tóc đen như lụa của nàng từ sau lưng ra phía trước, để dùng cao thơm bôi sau cổ của nàng.
Chất cao lạnh buốt bỗng nhiên chạm vào da thịt đã ngâm nước nóng đến hơi đỏ lên, thân thể của nàng cũng theo đó mà run lên một cái, lầm bầm một câu: “Thanh Nguyệt, bôi nhiều…”
Người đứng phía sau không trả lời, thuận theo chất cao mà bôi tới, từ xương hồ điệp đến sống lưng lưng dưới.
Chất cao bôi trơn chạm đến da thịt như tuyết, cảm giác mềm mịn càng lớn.
Tay của người đứng sau vẫn lưu luyến ở sau lưng nàng…
Nàng không để ý hơi thở của người phía sau hơi nặng nề.
Nàng chỉ nghĩ lấy hơi nhiều cao, cần xoa lâu một chút mới hòa tan và hấp thu được.
Thời gian dần qua, nàng cảm giác gần như người phía sau càng lúc càng áp sát lên người nàng, nhiệt độ trên tay cũng càng lúc càng nóng.
Cuối cùng nàng cũng phát hiện điều bất thường, cảm thấy hơi hồi hộp. Lúc nàng muốn quay lại nhìn, thấy tay kia đang lưu luyến ở xương cánh bướm của nàng, bọc lấy cao bôi trơn, như con cá chạch ranh mãnh mà vòng qua phía trước.
Bỗng nhiên nàng hít sâu một hơi, trừng to mắt.
Trong giây tiếp theo, nàng đã rơi vào lồng ngực quen thuộc nóng bỏng. Mà tiếng hít thở của Phó Dung Chương nặng nề mang theo hơi thở ấm áp cũng rơi vào tai nàng.
Tim nàng đập như trống chầu, vội nắm lấy bàn tay không yên phận: “Phía, phía trước đã bôi rồi, không cần…”
“Thật sao?” Phó Dung Chương vẫn luôn im lặng cười khẽ một tiếng, áp cạnh cổ nàng khẽ nói: “Thật sự không cần sao?”
Tuy trong miệng nói thế nhưng động tác trên tay lại khẽ xoa, khuôn mặt nhỏ của Vân Kiều đỏ bừng lên, mang theo chút nũng nịu mà kêu lên một tiếng: “Vương gia!”
Âm cuối mang theo rung động làm nũng, nghe thật êm tai.
Thấy giai nhân thẹn quá thành giận, Phó Dung Chương cũng chậm rãi thu tay về, quay người nàng lại để đối mặt với hắn: “Được rồi, không bôi thì không bôi.”
Vân Kiều chưa kịp chuẩn bị đã bị hắn xoay người lại, đối mặt với hắn, nàng bị dọa sợ vội đưa tay che đi phong quang trước mặt.
Cùng lúc đó, lúc hắn thu tay lại không biết vô tình hay cố ý mà như khẽ lướt qua, giao sa che eo của nàng rơi xuống đất.
Lần này thì hay rồi, nàng bảo vệ được phía trên thì không bảo vệ được phía dưới. Trong tình huống cấp bách, nàng nhón chân che kín mắt của Phó Dung Chương.
Không cho hắn nhìn mới là tốt nhất.
Bàn tay mềm mại ấm áp che mắt của hắn, mắt không nhìn thấy thì những giác quan khác trở nên rõ ràng hơn. Mùi thơm mai hương thanh nhã trên người nàng bọc lấy mùi Ngọc Nhuy Hương đặc biệt của nàng quanh quẩn trong hơi thở của hắn. Cả người hắn đều cứng đờ, vòng tay của nàng vô thức siết chặt.
Bởi vì hai người cách biệt chiều cao nên lúc Vân Kiều nhón chân đã vô thức áp sát thân thể của mình với thân thể hắn.
Rất nhanh, lúc cảm nhận được thân thể của hắn biến hóa, Vân Kiều cũng ý thức được chuyện này, thật sự là khóc không ra nước mắt.
Nàng vội vàng buông lỏng tay ra, ngồi xuống nhặt giao sa, dùng tốc độ nhanh nhất quấn mình lại rồi chạy qua giường, xốc mền gấm quán chặt mình lại, tức giận nói: “Vương gia, không phải đã nói trước khi thành thân không được gặp mặt sao!”
Trong chăn vang lên giọng mũi uất ức của nàng.
Nghe thấy nàng nói thế, Phó Dung Chương đành phải dừng bước lại.
Bất đắc dĩ cười khổ, sớm biết thế sẽ không đùa nàng.
Như thế cũng tốt, lửa trên người hắn không thể phát tiết cũng sượng mặt, hết lần này tới lần khác vẫn là mình chọc lên ngọn lửa này, đúng là lấy đá nện chân mình.
“Được rồi, bổn vương không nhìn nàng nữa. Trước tiên nàng mặc y phục lên, lau tóc đi.”
“Vương gia đi rồi, đương nhiên thiếp thân sẽ mặc quần áo, lau tóc.”
Vân Kiều đang trốn tránh sao có thể tin lời nói dối của hắn.
Thấy nàng không chịu động, Phó Dung Chương cười cười: “Nếu bản vương muốn làm gì thì chiếc chăn mỏng của nàng có thể ngăn cản sao?”
Vân Kiều tức giận: “Vương gia, trước khi cưới không thể thất lễ, chuyện này không ra thể thống gì!”
Giọng nói của nàng dịu dàng, nhưng luận điệu này lại cứng nhắc y hệt Cố Văn Hiên.
Nhớ tới trước đó nàng để ý thanh danh và tục lệ, hắn lập tức bị nghẹn lời.
Phó Dung Chương cúi đầu nhìn bản thân mình, như thế này còn phải đi ra ngoài sao?
“Bản vương ở đây tắm rửa rồi sẽ đi.”
Vương phủ không có nước tắm sao? Nhất định phải tắm ở đây.
Nghe giọng điệu của hắn có hơi bất đắc dĩ, giống như thật sự nhượng bộ, Vân Kiều cũng đồng ý.
Thấy nàng không phản đối, lúc này Phó Dung Chương mới bình tĩnh gọi người: “Người đâu, chuẩn bị nước.”
“Nước lạnh.”
–
Vân Kiều chuyển đến Vân phủ không cho phép Phó Dung Chương gặp mặt, không chỉ khổ Phó Dung Chương mà còn khổ Cố Văn Hiên.
Bởi vì Cố Văn Hiên lo liệu tập tục trước hôn nhân phu thê không thể gặp mặt nên Phó Dung Chương không được gặp Vân Kiều nên trong lòng vô cùng không thoải mái. Hắn không thoải mái, đương nhiên không thể để cho Cố Văn Hiên thoải mái.
Cố Văn Hiên đi qua đi về giữa hai bên, bị chơi đùa khổ không thể tả.
Đoan Dương bị Bái quốc công tát sưng mặt, cuối cùng cũng hết sưng.
Nàng cũng được bỏ lệnh cấm.
Chỉ cần lấy cớ đi phủ Nhiếp chính vương thì nàng sẽ được ra vào tự do.
Đợi đến khi nàng đi phủ Nhiếp chính vương mới phát hiện Vân Kiều đã không ở phụ Nhiếp chính vương nữa.
Lúc trước, nàng mới lấy lòng Vân Kiều, nếu như bây giờ Vân Kiều không ở phụ Nhiếp chính vương nữa, nàng lại hay lui tới phủ Nhiếp chính vương thì rất không hợp lẽ.
Tuy nói mục đích của nàng là muốn gặp Cố Văn Hiên, nhưng dù sao nàng lấy cớ muốn gặp Nhiếp chính vương, bị Vân Kiều biết cũng không tốt.
Trước kia lúc không có Vân Kiều, nàng vào phủ, Phó Dung Chương chỉ là không để ý đến nàng, mặc kệ nàng đi dụ dỗ Cố Văn Hiên nói chuyện thế nào.
Nhưng từ khi có Vân Kiều, mỗi lần Phó Dung Chương gặp nàng đều dùng thái độ vô cùng không chào đón và vô cùng lạnh nhạt, khiến Đoan Dương từng nghĩ lúc nào hắn cũng có thể đánh gãy chân nàng mà ném ra ngoài.
Dù sao cũng có một kết luận: Nếu như nàng còn muốn vào phủ thì vẫn phải ôm đùi Vân Kiều.
Sau khi nghĩ lại, nàng quyết định đi tìm Phó Dung Chương để cầu kiến Vân Kiều.
Phó Dung Chương nhìn thấy nàng tới lại tức giận, đương nhiên không thèm nhìn Đoan Dương một cái, xem như nàng không tồn tại.
Hắn cũng không thể đi gặp Vân Kiều, dựa vào cái gì mà nàng ta có thể?
Lần trước, khi Vân Kiều gặp Đoan Dương nàng đã cười với Đoan Dương đến hai lần! Nàng chưa từng cười thoải mái với hắn như thế! Nghĩ đến chuyện này, Phó Dung Chương nhìn Đoan Dương, càng nhìn càng thấy không vừa mắt.
Đoan Dương không biết chuyện gì, nàng bị Phó Dung Chương nhín với thái độ âm trầm lạnh lùng thì bị hù đến co cẳng muốn chạy, nhưng nghĩ đến Cố Văn Hiên nàng luôn nhớ nhung thì phải kiềm lại.
Phải dùng mọi cách thuyết phục.
“Vương gia ca ca, muội đi có thể làm bạn với vương phi tẩu tẩu, đỡ buồn.”
“Muội còn thành thạo nghề khóc gả.”
Phó Dung Chương nghe thấy giọng nói ồn ào này thì càng thêm bực bội, hắn đang muốn nổi giận, chuẩn bị sai người ném nàng ra ngoài thì Đoan Dương vội vàng hô lên: “Ai xuất giá mà không có tỷ muội làm bạn bên cạnh chứ? Để muội đi qua bên tẩu tẩu đi?”
Nghe vậy, cuối cùng sắc mặt của Phó Dung Chương cũng thả lỏng.
Hồi lâu sau, hắn mới lên tiếng nói: “Người đâu, đi hỏi ý của vương phi.”
Rốt cuộc Đoan Dương cũng khẽ thở ra, chờ nàng ra chủ viện suýt chút nữa chân cũng mềm nhũn.
Mẹ ơi, nam nhân như Phó Dung Chương cũng không phải ai cũng tiêu thụ nổi!
Chuẩn bị ra vương phủ, nàng thoáng nhìn nơi xa có nam tử mặc áo màu chàm đi tới. Ôn tồn lễ độ, khuôn mặt như tranh, đó chính là nam tử nàng nhớ thương rất nhiều năm, Cố Văn Hiên.
Nàng muốn đi lên chào hỏi, chỉ thấy y vội vàng đi về phía chủ viện.
Chắc là có chuyện quan trọng, nghĩ đến không có thể cùng hắn ngoài sáng, nàng cúi thấp đầu mất mác.
Lúc giương mắt thấy trời kéo mây cuồn cuộn, lập tức trong lòng xuất hiện một kế.
–
Cố Văn Hiên đang muốn vội về cung xử lý chuyện quan trọng, không ngờ lại gặp mưa rào tầm tã. May mà lúc đi đến tùy tùng đã chuẩn bị một cây dù cho y.
Y đang muốn bung dù xuất phủ lại thấy được Đoan Dương đang tránh mưa dưới mái hiên.
Y đi đến kêu một tiếng: “Quận chúa Đoan Dương?”
Đoan Dương đã chờ tiếng này thật là lâu.
Nghe thấy giọng nói dễ nghe của y, nàng hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi ngoái nhìn nở nụ cười vô cùng quyến rũ với y. Sau đó nàng đoan trang hành lễ với y, khẽ gọi y một tiếng: “Bái kiến Tuyên vương điện hạ.”
Cố Văn Hiên thấy chỉ có một mình nàng, không thấy nha hoàn và cỗ kiệu thì kinh ngạc hỏi: “Kiệu của quận chúa đâu?”
Đương nhiên là đuổi nha hoàn và cỗ kiệu đi rồi, chẳng lẽ giữ lại qua đêm?
Trong đầu Đoan Dương nghĩ thế, nhưng ngoài miệng lại tỏ vẻ đáng thương mà nói: “Cỗ kiệu hỏng rồi, kiệu phu trở về đổi. Nha hoàn phụng mệnh đi lấy dù cho ta, còn chưa trở về.”
Trong giọng nói mang theo vẻ rét run.
Cố Văn Hiên thấy thế, nhân tiện nói: “Không bằng quận chúa ngồi cỗ kiệu của tại hạ trở về trước, tránh cho cảm lạnh.”
Đoan Dương vờ do dự một lát, sau đó mới làm ra vẻ bất đắc dĩ đồng ý.
Thấy nàng gật đầu, Cố Văn Hiên cầm dù trong tay đưa cho nàng, nàng ngây ngẩn cả người.
Nàng thích câu dù này sao? Nàng thích là y đó! Đưa cây dù này cho nàng làm gì?
Không ngờ Cố Văn Hiên lại đưa dù để tự mình nàng đi vào kiệu, vậy mà nàng còn muốn đi dạo cùng y dưới mưa! Nhưng mà nghĩ lại, Cố Văn Hiên luôn lo liệu lễ giáo chắc chắn sẽ không có chút gì mập mờ với nàng. Nàng bất đắc dĩ cầm lấy dù, nghiêm túc nói tiếng cảm ơn.
Vừa bước xuống bậc thang, nàng cố ý muốn chân mình bị trẹo một chút, ai ngờ trẹo thật, đau đến mức nàng lập tức rơi nước mắt.
Cố Văn Hiên thấy nàng bị thương cũng không để ý nam nữ thụ thụ bất thân, vội vàng đỡ nàng: “Chắc là bị thương rồi à?”
Nàng yểu điệu gật gật đầu: “Đau.”
Cố Văn Hiên là thầy thuốc có tấm lòng phụ mẫu, thấy nàng bị thương thì vội ngồi xổm xuống: “Cho tại hạ xem một chút.”
Nói xong, y nhẹ nhàng cởi giày thêu của nàng, lộ ra đôi chân nhỏ mềm mại trắng nõn.
Y vô cùng tập trung xem cho nàng, ấn xoa.
Lúc lòng bàn tay ấm áp chạm đến mắt cá chân của nàng, tim nàng nhảy loạn lên.
Tuy đối với Cố Văn Hiên đi xem bệnh mà nói nhìn chân nàng cũng không khác chân nam nhân, nhưng mặt nàng vẫn không nhịn được mà đỏ lên.
Thấy chân nàng thật sự bị thương, y cũng không tiện để tự mình nàng đi đến trước cỗ kiệu.
“Đi được không? Tại hạ dìu người qua nhé?” Cố Văn Hiên qua tâm nói.
Nàng giả vờ nhẹ nhàng đi, sau đó “Ưm” một tiếng, giống như rất đau.
Thật ra chân của Đoan Dương cũng không đau đớn như thế, cho dù có thể đi, nàng cũng muốn nói không thể đi.
Cố Văn Hiên lo lắng nhíu mày: “Hẳn là không bị thương nặng thế chứ?”
Đoan Dương nhìn xung quanh: “Vương gia, cũng không xa, xin ngài thương xót ôm ta qua đó, được không? Đau lắm, không đi được…”
Ôm? Cố Văn Hiên ngây ngốc một chút.
Nam nữ thụ thụ bất thân mà.
“Ngài là đại phu, ngài không thể thấy chết không cứu…”
Vừa nói vừa rơi mấy giọt nước mắt.
Câu ngài là đại phu này đã thành công tháo gỡ sự lo lắng của y, lại thấy nàng vô cùng đáng thương, hơn nữa nhìn xung quanh cũng không tiện để gã sai vặt giúp đỡ. Y suy nghĩ, sau đó khom người trước người nàng, ngồi xổm xuống.
Đây là có ý muốn cõng.
Đoan Dương nhếch miệng, được, cõng cũng tốt.
Nàng nghĩ vậy liền úp sấp lên lưng y.
Lúc y đứng lên, nàng khẽ nói bên tai y, hơi thở như hoa lan: “Đa tạ Tuyên vương.”
Trong chớp mắt, mùi hương nữ nhi ngọt ngào chui vào mũi y.
Trong phút chốc, tai Cố Văn Hiên đỏ lên.
–
Theo khua chiêng gõ trống thúc đẩy công tác chuẩn bị, ngày thành hôn cũng đến gần. Một tháng gần đây, Phó Dung Chương không thể chịu được đi không đi gặp Vân Kiều. Nhưng hắn nghĩ đến nàng chú trọng tục lệ, nên chỉ có thể đợi nàng ngủ mới đi gặp nàng.
Mấy ngày gần đây chuyện tiêu thụ chất cấm Ngự Linh Tán cũng có chút tiến triển. Thêm nữa hôn lễ đã sắp tới gần, hắn càng bận rộn hơn.
Một đêm trước hôn lễ, hắn đi ra khỏi cung đã là canh hai. Hắn ra đường chính, đang muốn đi thành đông, đến Vân phủ gặp Vân Kiều.
Không ngờ lại bị tập kích. Trong nháy mắt, ngoài xe ngựa vang lên tiếng binh khí đánh nhau, ngay sau đó nghe thấy Vệ Minh hô một tiếng: “Bảo vệ chủ tử.”
Phó Dung Chương vén rèm xe lên nhìn ra, ít nhất bên đối phương cũng có trăm người tới, khí thế hung hăng, xem dáng vẻ đã trù tính từ lâu.
Đối phương người đông thế mạnh, còn mang theo kiếm.
Song, lần này Phó Dung Chương đi ra ngoài không có nhiều Huyền Long Vệ đi theo, bên này hắn có vẻ hơi ít không đánh lại đông.
Ngay cả Phó Dung Chương cũng tự mình đi ra chém giết.
Hai bên chiến đấu kịch liệt hồi lâu.
Đường đông đã máu chảy thành sông.
Huyền Long Vệ đã hao tổn hơn phân nửa, mà tuy người của đối phương rất nhiều nhưng thương vong cũng nặng nhất.
Phó Dung Chương dẫn theo Huyền Long Vệ chờ viện binh, cố gắng chống đỡ.
Ngay lúc sắp thắng lợi, một nhóm nhân mã khác đang núp trong bóng tối quan sát lặng lẽ giương cung tiễn, nhắm ngay Phó Dung Chương mà bắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT