Vân Kiều lo lắng bất an chờ đợi rất nhiều ngày, cây trâm phòng thân giấu trong tay áo cũng được giấu kỹ, không dám thả lỏng chút nào.

Ai ngờ Phó Dung Chương vốn không đến hậu viện.

Mỗi ngày nàng đều ngồi trong viện, xuất thần nhìn bồ câu bay tới bay lui trên trời, ngồi cả ngày.

Ban đầu, Thanh Nguyệt và Minh Nguyệt còn tưởng rằng nàng đã là người của Nhiếp chính vương từ lâu. Mấy ngày nay ở chung với nhau, bọn họ cũng mơ hồ nhận ra sự bất đắc dĩ và sợ hãi của Vân Kiều, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.

Không phải Vân Kiều bị Nhiếp chính vương cưỡng ép bắt tới chứ?

Hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, nhìn về phía Vân Kiều với ánh mắt thương hại. Hai người không nói cho Vân Kiều biết, lúc trước khi đến hầu hạ đã được dặn dò, mỗi ngày phải bẩm báo tất cả việc làm và nghỉ ngơi của nàng với Vệ Minh ba lần.

Vệ Minh là ai chứ, là ai muốn biết tình hình của nàng, không cần nói cũng biết.

Có lẽ vì đồng tình với nàng nên hai người hầu hạ càng thêm chu đáo.

Vì để cho Vân Kiều vui vẻ, mỗi ngày các nàng đều khuyên Vân Kiều: “Cô nương, không bằng đi dạo chơi trong phủ đi? Giải sầu một chút cũng tốt.”

Vân Kiều khẽ cười, cự tuyệt.

Nàng không muốn ra khỏi cửa.

Ba năm qua, nàng sợ nhất là gặp người khác, nơi có người thì sẽ có thị phi. Mà nàng, mãi mãi sẽ không là trung tâm của vòng xoáy kia.

Không vì gì khác, chỉ vì nàng có gương mặt họa thủy.

Minh Nguyệt thấy Vân Kiều nhìn chằm chằm vào bồ câu mới hỏi: “Cô nương thích bồ câu sao? Nô tỳ đến hỏi công công lấy mấy con về nuôi nhé?”

Vân Kiều lắc đầu: “Không cần, thấy bọn chúng được bay nhảy tự do là được rồi.”

Hôm nay đếm thấy mất một con, mấy ngày gần đây dường như bồ câu càng ngày càng giảm đi.

“Nếu không bọn nô tỳ bồi cô nương đi dạo ở trong viện, hoa hải đường ở ngoại viện đã nở, rất đẹp đấy.” Thanh Nguyệt lại nói

Lệ Hoa Uyển là viện tử tam tiến, nơi này rất gần với chủ viện của Phó Dung Chương. Nếu muốn đi dạo xong ở đây cũng phải hơn nửa canh giờ, chỉ cần Vân Kiều muốn cũng đủ để nàng giải sầu.

Nhìn thấy hai tỷ muội nhiệt tình như vậy, Vân Kiều không đành lòng phụ tâm ý các nàng nên đeo mạng che mặt lên, đi theo các nàng bắt đầu đi dạo trong viện.

Vì để cho Vân Kiều tự do hơn, Thanh Nguyệt cho những thị nữ khác lui ra, chỉ để nàng và Minh Nguyệt ở lại hầu hạ.

Phủ Nhiếp chính vương chưa từng có nữ chủ nhân thật sự, ngay cả quận chúa Đoan Dương là Nhiếp chính vương phi tương lai trong lời đồn cũng không có cơ hội đi đến nội viện. Vân Kiều là ngoại lệ, đương nhiên gây nên ngàn con sóng lớn.

Trên dưới vương phủ đều biết chắc chắn tương lai nàng sẽ có vinh sủng không ngớt, ước gì có thể đến Lệ Hoa Uyển hầu hạ.

Được hầu hạ Vân Kiều, Thanh Nguyệt và Minh Nguyệt cũng đều có vinh quang, cũng biết đây là chuyện tốt hiếm có, đương nhiên hai người càng tận tâm tận lực, dùng hết tất cả vốn liếng để khiến Vân Kiều vui vẻ.

Đi dạo, Vân Kiều mới phát hiện đây chỉ là một tiểu uyển trong nội viện mà đình đài lầu các, ao nước hành lang đều đầy đủ, lan can ngọc lượn quanh vô cùng xa hoa. Càng không nhắc đến toàn bộ phủ Nhiếp chính vương có khí thế thế nào.

Cảnh trí của Lệ Hoa Uyển cũng có phần làm người say mê, Vân Kiều dần dần thả lỏng, nghe hai tỷ muội nói chuyện vui thỉnh thoảng cũng sẽ cười một tiếng.



Đã mấy lần Ngọc Lê tìm đủ loại lý do để đi vào Lệ Hoa Uyển nhưng đều bị Huyền Long Vệ ngăn cản đuổi về.

Lệ Hoa Uyển được canh giữ sâm nghiêm, nàng không vào được nên phái người ngồi chờ trước cổng Lệ Hoa Uyển.

Nàng cũng không tin quả phụ kia là người an phận, có thể trốn trong Lệ Hoa Uyển không ra.

Đợi sáu bảy ngày, cuối cùng cũng đợi được Vân Kiều. Vừa thấy nàng đi lại trong uyển, Ngọc Lê vội vàng sai người cầm theo hộp cơm chạy tới.

Xa xa đã thấy một bóng dáng thon dài đứng trong bụi hoa hải đường xoay người ngửi hương hoa, giống như tiên tử trong hoa, tan ra trong cảnh hoa.

Tim Ngọc Lê như nghẹn lại, chỉ nhìn bóng lưng kia đã có dung mạo như thế, vậy chính diện…

Nàng muốn đi vào Lệ Hoa Uyển, kết quả lại bị thị vệ lạnh lùng cản lại: “Xin dừng bước.”

Đây đều là Huyền Long Vệ, khác hoàn toàn với thị vệ hộ viện bình thường, Ngọc Lê cũng không dám khiêu chiến.

Không cho vào chẳng lẽ còn không cho ra?

Nàng không vào được nhưng Vân Kiều có thể ra được.

Nàng gọi bóng lưng của Vân Kiều: “Cô nương! Cô nương!”

Nghe thấy ngoài cửa có tiếng gọi, Vân Kiều chậm rãi quay lại nghi hoặc nhìn qua. Nàng không chắc có phải đối phương đang gọi nàng hay không.

Ngọc Lê nhìn thấy nàng quay lại thì vô cùng vui mừng, nhấc hộp cơm lên nói với Vân Kiều: “Cô nương, thiếp thân Ngọc Lê. Nghe nói Lệ Hoa Uyển có một cô nương mới đến nên đặc biệt làm món ăn quê hương cho cô nương, xem như quà gặp mặt.”

Nghe thấy ba chữ “Cô nương mới”, giọng điệu kia giống như đang nói trong nội viện có gánh hát đến, Vân Kiều hơi nhíu mày.

Nàng lại nhìn người mới tới, trang điểm lộng lẫy còn mặc áo gấm, chắc là một vị thị thiếp nào đó của Phó Dung Chương. Nàng cũng không tiện quay đầu rời đi nên chậm rãi trả lễ cho Ngọc Lê.

“Vân Kiều thỉnh an tiểu phu nhân.”

Thấy dáng vẻ dè dặt của Vân Kiều, lại nghe được một câu tiểu phu nhân, tâm trạng của Ngọc Lê rất tốt.

Chỉ tiếc Vân Kiều đeo mạng che mặt không thấy được gương mặt thật, nàng không cam tâm nên cười ngọt ngào một tiếng với Vân Kiều: “Cô nương tu dưỡng thật tốt, tới đã lâu có lẽ cũng không quen lắm. Không bằng để thiếp thân đi vào cùng nói chuyện với cô nương nhé?”

Vân Kiều nhìn thoáng qua thị vệ như t ần giữ cửa đang đứng ngoài cửa, nói: “Nô gia không được tự do, không làm chủ được.”

Nàng không hề muốn liên quan đến người của Phó Dung Chương chút nào, đặc biệt là thị thiếp này nọ.

Ngọc Lê vừa nghe nàng nói bị cấm túc thì tâm tình tốt hơn nhiều. Mỹ nhân mới tới này cũng không tốt hơn các nàng bao nhiêu.

So ra, đối với vương gia mà nói, Ngọc Lê nàng vẫn hoàn toàn khác biệt với những thị thiếp khác.

Lúc trước, đêm đầu tiên vừa đến, nàng quỳ ở Lan Đình Viện đợi cả đêm cũng không tới gần được Phó Dung Chương, rất thất bại.

Nàng tự an ủi mình, chắc vì ngài ấy nhận được chính vụ khẩn cấp nên mới bận bịu rời đi thôi.

Dù sao ngài ấy cũng đã từng đặc biệt triệu nàng qua hầu hạ, lại là thị thiếp duy nhất được gọi qua. Cho dù chưa thành công nhưng cũng tốt hơn những người khác nhiều.

Những người khác đừng nói gặp Nhiếp chính vương, mà ngay cả chủ viện cũng không thể tới gần.

Từ đầu đến cuối nàng vẫn là sự tồn tại đặc biệt, tin chắc rằng một ngày nào đó ngài ấy sẽ nhớ đến nàng.

Ngọc Lê an ủi mình, nhưng không mò ra được lai lịch của Vân Kiều, trong lòng nàng vẫn cảm thấy hơi bất an.

Vẫn nên tiếp cận Vân Kiều thì hơn.

“Cô nương, nếm thử tay nghề của thiếp thân đi. chim bồ câu nướng sốt thơm hoa hồng. Đây là món ăn sở trường của thiếp thân đó, bảo thị vệ mang vào cho cô nương nhé?”

“Bồ câu?” Vân Kiều vốn định cáo từ thì lại hơi khựng lại một chút, chậm rãi nhìn về phía Ngọc Lê.

Ngọc Lê cười xinh đẹp, chỉ chỉ hai ba con bồ câu bay qua đỉnh đầu: “Chính là những con chim bồ câu này, thiện phòng nuôi dưỡng, da mỏng thịt mềm, rất ngon đó.”

Vân Kiều thuận theo tay Ngọc Lê chỉ, ngẩng đầu nhìn qua.

Nuôi dưỡng.

Nàng chính là một con bị nuôi trong lồng.

Đã từng rất hâm mộ những con bồ câu tự do tự tại này.

Ai ngờ, những con bồ câu nhìn như tự do này cũng là bị nuôi dưỡng, khi nào bị người ta nấu lên cũng không biết được.

Cho nên, vận mệnh của nàng cũng bị người khác nắm trong tay, đời này cũng không trốn được đúng không?

Không hiểu sao tâm trạng của Vân Kiều lại trở nên tồi tệ.

“Vân Kiều cảm ơn ý tốt của tiểu phu nhân, thân thể Vân Kiều không khỏe, không có lộc ăn, mong tiểu phu nhân thứ lỗi.”

Vân Kiều chưa đợi Ngọc Lê nói gì đã cúi người chào: “Xin tiểu phu nhân cứ tự nhiên, Vân Kiều xin được cáo từ trước.”

Ngọc Lê thấy Vân Kiều chưa nói được mấy câu đã xoay người rời đi, nàng ta tức giận đến xanh mặt: “Chỉ là hồ ly mà thôi, kiêu ngạo cái gì? Còn tưởng rằng mình là thiên nga? Chỉ là Khổng Tước lấy sắc dụ người mà thôi! Đều nói nữ nhân không gả hai chồng…”

Huyền Long Vệ vừa rút kiếm, Ngọc Lê lập tức im bặt.

Ngọc Lê khẽ chửi bới, ba người đều nghe được. Minh Nguyệt tức giận không nhịn được, đang muốn tranh cãi lại bị Thanh Nguyệt lặng lẽ đè xuống.

Mấy ngày nay Nhiếp chính vương chưa từng đến hậu viện, thái độ với Vân Kiều là gì cũng không ai nhìn thấu. Lần này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Cô nương, vương gia chưa hề hạ lệnh cấm người ra khỏi viện tử…” Thanh Nguyệt đuổi theo Vân Kiều, giải thích nói.

“Ta biết.” Vân Kiều khẽ đáp.

Vừa rồi chẳng qua là nói lời từ chối mà thôi.

Lệ Hoa Uyển không phải lồng giam của nàng, phủ Nhiếp chính vương mới đúng.

Thanh Nguyệt hơi ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại, chỉ là Vân Kiều không muốn dây dưa với Ngọc Lê. Lúc này nàng mới phát hiện, tuy Vân Kiều có vẻ yếu đuối không chịu được cơn gió nhưng thật ra vô cùng thông minh, tâm tư cũng rất tinh tế.

Nếu các nàng muốn hầu hạ tốt nàng ấy thì cần phải cẩn thận hơn một chút nữa.

Thấy Thanh Nguyệt sợ run, Minh Nguyệt vội vàng quay đầu kéo Thanh Nguyệt mau đuổi theo Vân Kiều.

Vân Kiều trở về phòng đã nhốt mình ở lại trong phòng, mãi cho đến chạng vạng tối cũng không đi ra.



Phó Dung Chương đang ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương, hắn gác bút lông sói qua một bên, nhéo xương lông mày. Trước mắt vẫn như cũ liên tục thoáng hiện ra hình ảnh nàng treo cổ tự tử khiến hắn vô cùng mệt mỏi.

Hôm nay còn xuất hiện nhiều hơn mấy ngày trước.

Phó Dung Chương giương mắt nhìn thoáng qua sắc trời, hoàng hôn đang lên. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại che giấu sự nhớ nhung đang phun trào như thủy triều ở đáy mắt.

Viên Ly bưng một chén trà an thần đến, khẽ đặt trên thư án của hắn.

“Nàng đâu?” Phó Dung Chương hỏi: “Còn mỗi ngày nhìn bồ câu sao?”

“Hồi bẩm điện hạ, hôm nay Vân Kiều đã ra cửa, nhưng lại gặp Ngọc Lê ở ngoại viện Lệ Hoa Uyển.” Viên Ly cung kính khom người trả lời.

Bỗng nhiên Phó Dung Chương mở mắt ra, lạnh lùng liếc nhìn qua: “Ai?”

Hắn vốn không nhớ nổi nhân vật này.

Vệ Minh tiến lên hồi bẩm nói: “Thị thiếp do Ngự Sử Chu Quán, Chu đại nhân đưa tới.”

“Nói cái gì.” Phó Dung Chương nâng chén trà lên, gẩy gẩy lá trà.

Vệ Minh nhanh chóng bẩm báo những chuyện nhỏ không đáng kể xảy ra ở ngoại viện Lệ Hoa Uyển, không sót một chữ nào.

Động tác bưng chén trà của Phó Dung Chương dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng không nhẹ không nặng nhìn lướt qua Vệ Minh: “Bảo các ngươi trông coi Lệ Hoa Uyển, các ngươi trông coi thế này sao?”

Người của hắn cũng chỉ có hắn mới có thể bắt nạt.

Khi nào mà đến những kẻ sâu bọ kia ra vẻ với nàng?

Đúng là Huyền Long Vệ thất trách, Vệ Minh hổ thẹn cúi đầu: “Thuộc hạ đi lĩnh phạt.”

Viên Ly cũng vội vàng quỳ xuống Là nô tài thất trách, xin vương gia trách phạt.”

“Các ngươi lĩnh năm mươi quân trương.”

Tính cả Huyền Long Vệ thủ vệ Lệ Hoa Uyển đều bị xử phạt.

Năm mươi quân trượng! Không phải năm mươi roi! Hình phạt này có thể nói là trọng phạt.

“Vâng.” Vệ Minh và Viên Ly không dám phản bác, cúi đầu nhận phạt.

“Không cần giữ lại.” Bỗng nhiên Phó Dung Chương đặt chén trà xuống, phát ra tiếng nói chói tai trong thư phòng yên tĩnh.

Trong lòng Viên Ly chấn động, sống lưng ứa ra mồ hôi lạnh.

“Vâng.” Viên Ly biết hắn nói ai, cũng cung kính gật đầu nhận lệnh. Ngọc Lê ngu xuẩn này quả nhiên là tự tìm đường chết, chán sống, lại dám trêu chọc người không nên chọc.

Viên Ly đang muốn ra ngoài, Phó Dung Chương nói tiếp: “Trong viện kia, cho dù một con bồ câu cũng không cho phép thả nữa.”

Viên Ly lại chấn động lần nữa, đây là vì Vân Kiều mà phế bỏ toàn bộ hậu viện sao.

Tuy nói hậu viện này vốn chỉ là tượng trưng, đây chẳng qua là Phó Dung Chương không để vào mắt, ngay cả mở miệng hạ lệnh xử lý cũng lười nên trở thành vứt bỏ tiểu biện. Bây giờ chính thức hạ lệnh xử lý là lần đầu tiên.

“Nô tài tuân mệnh.” Viên Ly biến sắc, chần chờ một chút: “Hôm nay, từ khi Vân Kiều cô nương trở về phòng thì đã khóa mình ở trong phòng, cả ngày cũng chưa từng ra khỏi phòng…”

Chưa đợi Viên Ly nói xong, Phó Dung Chương đã đặt mạnh chén trà xuống bàn, từ từ đứng lên, ánh mắt hung ác nham hiểm lướt nhìn qua ông một cái, không nói gì đã bước nhanh ra ngoài.

Viên Ly bị khí thế lạnh lẽo âm trầm của Phó Dung Chương làm cho sợ hãi. Ông ngây ngốc nhìn mảnh vỡ của chén trà trên bàn, thở gấp một hơi.

Viên Ly không biết Vân Kiều có ý nghĩa thế nào với Phó Dung Chương nhưng Vệ Minh lại biết rõ. Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ chỉ Viên Ly: “Sao ông không đi bẩm báo sớm một chút!”

Nói xong, gương mặt vốn nghiêm túc của Vệ Minh càng trở nên nghiêm trọng hơn, câu nói kế tiếp cũng không nói, vội vàng xông ra ngoài đuổi theo Phó Dung Chương.

Lần đầu nhìn thấy chủ tử suýt nữa mất chừng mực, lúc này Viên Ly mới nhận ra Vân Kiều nhúc nhích ngón tay một chút cũng đều là đại sự hàng đầu!

Nghĩ đến chuyện Ngọc Lê đã làm, Viên Ly hận không thể lập tức đi đến hậu viện xé xác nàng ta ra.

Ngộ nhỡ Vân Kiều có chuyện gì…

Viên Ly không dám nghĩ, vội vàng đứng dậy cũng đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play