Thượng Quan Thao không nhìn thấy bóng dáng trong trí nhớ, tự giễu cười thầm một tiếng. Mình điên rồi mới có thể sinh ra ảo giác.
Khi còn sống, mẫu thân ngày đêm nhớ thương nữ nhi, vì cầu khẩn cho Vân Kiều bình an mà đi bộ leo lên núi Linh Thọ mới có thể xảy ra chuyện bất trắc. Vì hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân, y phải tìm được Vân Kiều nhanh một chút.
Hậu sự của Vân thị đã giải quyết xong xuôi, đám người tướng phủ cũng muốn hồi kinh. Thượng Quan Thao dựa theo sự phân phó của Phó Dung Chương, y cũng không nói nhiệm vụ của mình cho Thượng Quan Huyễn, chỉ lấy lý do lưu giữ linh cữu mẫu thân mà ở lại.
Sau khi Thượng Quan Huyễn hồi kinh, y rẽ hướng đi về quận Nghi Châu.
–
Sau khi Thượng Quan Thao lui ra, Phó Dung Chương nhìn về phía tây thiền phòng một chút, sau đó hắn ngồi trước thư án phê duyệt tấu chương.
Ba bốn ngày không ở kinh thành có không ít chính vụ ứ đọng. Tiểu hoàng đế trẻ người non dạ, những tấu chương khẩn cấp chỉ có thể đưa về bên này.
Thành trấn ở phía đông xa xôi bị ôn dịch cần phái người đi trợ giúp. Nước láng giềng phía tây bạo động, quân khởi nghĩa quấy phá bách tính biên cảnh Đại Địch, phải phái quân đến trấn áp.
Nơi nào đó ở phía bắc có lũ nghiêm trọng, không thể trồng trọt được. Quận nào đó ở phía nam có mưa đá, bách tính tử thương nghiêm trọng, triều đình phải phái người cấp phát cứu tế.
Còn những chính vụ lớn nhỏ khác nữa, xử lý xong từng chuyện thật sự khiến Phó Dung Chương không thể thở một hơi.
Đến khi hắn làm xong thì mặt trời đã lặn về phía tây.
Không ai biết ngày hôm nay Phó Dung Chương đã chống chịu chế nào. Hắn cố gắng đè xuống sự nhớ nhung nàng, một lần lại một lần vượt qua hình ảnh thoáng hiện qua trong đầu, hình ảnh nàng treo cổ tự tử ở kiếp trước.
Lúc trước, những hình ảnh đó chỉ xuất hiện khi hắn chìm vào giấc ngủ. Từ khi gặp lại nàng, không cần chìm vào giấc ngủ thì thỉnh thoảng trước mắt hắn sẽ hiện lên những hình ảnh này.
Một lần kia ôm nàng chìm vào giấc ngủ ở trong xe ngựa là lần duy nhất hắn có thể sống yên ổn một chút.
“Nàng đâu?”
Nói là không hỏi nhưng vẫn không làm được.
“Đại sư Vân Đăng đã tới tái khám qua, cô nương không có gì đáng ngại nữa. Nhưng mà khẩu vị của cô nương không tốt, chỉ ăn mấy miếng đã cho người dọn đi.”
Phó Dung Chương dừng bút một chút, trong phòng trở nên yên lạnh, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng chim ngói kêu ngoài cửa sổ.
Yên lặng một lúc hắn mới nói: “Nàng đã không còn gì đáng ngại thì sáng sớm mai sẽ lên đường hồi kinh.”
“Vâng.” Vệ Minh nhận lệnh đi ra.
Phó Dung Chương vẫn đứng bên cửa sổ như cũ, nhìn thấy nàng thắp đèn lên. Không biết qua bao lâu lại nhìn thấy đèn trong phòng nàng tắt đi.
–
Hôm sau, đại đội ngũ lên đường hồi kinh.
Trước khi xuất phát nhìn thấy nàng chậm rãi đi đến, trong giây phút đó, trong lòng hắn như có cánh bướm khẽ lướt qua, hơi ngứa.
Có thể thấy nàng mặc trang phục phụ nhân, búi búi tóc của phụ nhân Đại Địch, còn cài một đóa hoa trắng trên tóc mai, dáng vẻ vội về chịu tang. Phó Dung Chương lập tức tức giận bật cười, đôi mắt lạnh lùng giễu cợt lướt qua nàng, không nói một lời.
Nàng đang muốn nói cho hắn biết nàng là quả phụ.
Là quả phụ thì như thế nào?
Cho dù trượng phu nàng còn sống, hắn muốn nàng cũng có cách.
Chỉ xem hắn có muốn hay không thôi.
Trên đường đi, Phó Dung Chương cưỡi ngựa một mình, không tiếp tục ngồi cùng xe ngựa với nàng nữa.
Trước khi Vân Kiều lên xe ngựa vô thức nhìn về phía Phó Dung Chương, nắng sớm vàng ấm như bàn tay tiên nữ bao phủ mọi thứ trong đất trời một màu vàng, ấm áp như noãn ngọc, phản chiếu sắc mặt trắng sáng lại lạnh lùng đơn độc của hắn.
Nhìn thấy khóe môi mang theo nụ cười nhạo kia, nàng cảm thấy hoảng sợ, vội chui vào xe ngựa.
Không có Phó Dung Chương trong xe ngựa, Vân Kiều vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Khăn lụa trên tay bị xoắn thật chặt, ngay cả suốt đêm hôm qua nàng cũng ngủ không ngon.
Mặc dù không biết vì sao hôm qua hắn đột nhiên buông tha nàng, nhưng nàng biết bây giờ hắn không muốn nàng, không có nghĩa là sau này hắn cũng sẽ không.
Chuyến này dẫn nàng vào kinh, hắn không nói là dẫn nàng đi làm gì. Nhưng một nam nhân muốn nữ nhân, muốn cái gì, ít nhiều gì nàng cũng có thể đoán được.
Nhưng mà nàng nghĩ mãi không rõ, đường đường là Nhiếp chính vương, muốn nữ nhân gì mà không có? Không biết bao nhiêu hoàng hoa khuê nữ xếp hàng chờ hắn chọn, vì sao hắn vẫn cứ muốn một quả phụ như nàng?
Cho dù Vân Kiều nghĩ như thế nào, đội ngũ cũng không vì thế mà dừng bước, vó ngựa liên tục chạy về phía kinh thành.
Phó Dung Chương gặp ác mộng ròng rã một đêm, ngay cả giờ phút này, hễ hắn nhắm mắt lại thì trong đầu đều là những cảnh tượng làm hắn nghĩ đến mà sợ.
Tình trạng thế này còn nghiêm trọng hơn lúc trước.
Vệ Minh và Vệ Đán cũng cảm thấy Phó Dung Chương không ổn. Không ngủ không nghỉ như thế, không được sống yên ổn, cho dù người sắt cũng không chịu được.
Sau khi đến dịch trạm kế tiếp, lúc thu xếp xong mọi thứ Vệ Minh nói muốn mời lang trung. Phó Dung Chương lại cự tuyệt, Vệ Minh vội vàng nấu một chén thuốc an thần trước đó thái y đã kê, hắn cũng không uống.
Nếu là lúc trước, trước khi khôi phục kí ức, Phó Dung Chương sẽ nghĩ là thân thể mệt mỏi, nhưng hôm nay hắn biết đây là tâm bệnh.
Cũng là tiếc nuối.
Tiếc nuối của kiếp trước.
Uống bao nhiêu thuốc cũng không được gì.
Vệ Minh, Vệ Đán đi theo Phó Dung Chương nhiều năm, mặc dù không biết chuyện gì nhưng lại biết hắn vì cô nương trong xe ngựa kia. Ác mộng nhiều năm cũng là dây dưa nhiều năm.
Muốn cởi chuông cần người buộc chuông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT