Edit by Đào Không Sợ Ma tại Wattpad cùng tên.

Dung Nguyệt Nguyệt nhìn mình trong gương, rất quen mắt.

Tàn nhang trên mặt, da xỉn màu.

Đây chẳng phải là dáng vẻ của cô ta ở kiếp trước à, trông xinh nhưng có phần kém tinh tế hơn một chút.

Kiếp trước, Dung Nguyệt Nguyệt không xấu, chỉ là Tiểu Gia Bích Ngọc mà thôi. Liệu bây giờ cô ta có bị đánh trở lại hình dạng ban đầu không?

Dung Nguyệt Nguyệt cảm thấy lạnh toàn thân. Trong kiếp trước, cô là gì? Là cái bóng luôn ẩn mình trong bóng tối của Dung Thanh Thanh, trong khi Dung Thanh Thanh là người đứng trên đỉnh cao của sự nổi tiếng.

Cô là một diễn viên vô danh trong nhóm nữ diễn viên tuyến 18. Phần lớn thời gian, cô ta là một nữ diễn viên chỉ có thể có được tài nguyên thông qua chị gái Dung Thanh Thanh.

Cho dù Dung Thanh Thanh giới thiệu tài nguyên cho cô, đạo diễn cũng sẽ không nói gì trước mặt cô vì khuôn mặt của Dung Thanh Thanh, nhưng sau lưng vẫn sẽ so sánh các cô.

“Đây là em gái của Dung Thanh Thanh sao?” Dung Nguyệt Nguyệt còn nhớ rõ đạo diễn cùng các diễn viên khác ở kiếp trước lắc đầu:“So với Thanh Thanh, cô ấy kém hơn một chút.”

Dung Nguyệt Nguyệt không hiểu cô thua kém Dung Thanh Thanh chỗ nào.

Có phải là điểm xuất phát? Nhưng cô ta đâu có quyền chọn điểm xuất phát.

Có phải là diễn xuất không? Xét về kỹ năng diễn xuất, cô không hề thua kém Dung Thanh Thanh.

Chẳng lẽ Dung Thanh Thanh là kiêu ngạo thiên tử sao? Chỉ vì cô ta là nữ chính trong một cuốn sách?

Dung Nguyệt Nguyệt không muốn nhượng bộ. Sau khi cô ta vô tình sống lại và nhận được hệ thống giá trị may mắn của nữ chính, cô đã chứng kiến Dung Thanh Thanh trở thành bộ dạng như hiện tại.

Cô ta muốn tước đoạt mọi thứ của Dung Thanh Thanh.

Thành thật mà nói, nhìn tình trạng hiện tại của Dung Thanh Thanh, Dung Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất vui mừng.

Cô ta ước gì Dung Thanh Thanh sẽ bị chà đạp dưới chân cô ta suốt quãng đời còn lại, hơn nữa còn phải chịu đựng nỗi đau mà cô ta đã trải qua ở kiếp trước một lần nữa.

Cô ta không muốn lại như kiếp trước, thua kém Dung Thanh Thanh về mọi mặt, hiện tại Dung Nguyệt Nguyệt đã có địa vị cao hơn Dung Thanh Thanh.

Dung Nguyệt Nguyệt không thể tưởng tượng được nếu sống lại cuộc sống địa ngục đó sẽ như thế nào.

Có lẽ, cô ta sẽ phát điên.

Làm sao những người từng tận hưởng đỉnh cao lại có thể sẵn sàng quay trở lại vị thế thua kém người khác?

Quản lý Ôn Nhu nhìn nữ thần Dung Nguyệt Nguyệt, người luôn dịu dàng , được mọi người khen ngợi giờ đây lại mang ánh mắt nham hiểm.

Cô thận trọng hỏi: “ Nguyệt Nguyệt, em không sao chứ?”

Dung Nguyệt Nguyệt bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay chịu đau để giữ bình tĩnh.

"Chị Ôn, em không sao đâu." Dung Nguyệt Nguyệt vẫn nở nụ cười hiền hậu trên khuôn mặt, như thể biểu cảm đó chỉ là Ôn Nhu nhìn nhầm.

Dung Nguyệt Nguyệt nghĩ, cô ta nên giữ vững. Trên mặt có vài vết tàn nhang cũng không sao, cô ta vẫn còn 50% may mắn của nữ chính. Chỉ cần Dung Thanh Thanh trở về từ chương trình tạp kỹ đó, cô ta có thể nhận được điểm may mắn từ Dung Thanh Thanh một lần nữa.

Dung Nguyệt Nguyệt mím môi nói: “Chị Ôn, hôm nay phiền chị nói với bên nhà tài trợ là tôi không khỏe.”

Cô ta không dám nhìn vào mắt Ôn Nhu , vội vã thay đồ, đeo khẩu trang và rời khỏi phòng trang điểm qua cửa sau.

Cô ta chạy thẳng về nhà họ Dung. Nếu không được thì còn có Dung Uông Dương và Dung Hạo.

Nhưng hôm nay, Dung Nguyệt Nguyệt không thể có được bất cứ điều gì ở nhà họ Dung.

Hiện tại, tại nhà họ Dung, hai người đang đối đầu nhau.

Dung Hạo không bao giờ nghĩ rằng cha lại có thể phát biểu những lời như vậy về Dung Thanh Thanh.

“Ba, sao ba có thể phủ nhận chị Thanh Thanh trước mặt nhiều người như vậy?” Dung Hạo mím chặt môi:“Trước đây không phải ba rất yêu thương chị ấy sao?”

Dung Hạo nhìn Dung Uông Dương với vẻ nghiêm túc.

Dung Thanh Thanh trở nên như vậy, Dung Hạo cảm thấy Dung Uông Dương ít nhiều phải chịu trách nhiệm.

Đối mặt với Dung Uông Dương, Dung Hạo muốn trách cha mình.

Dung Uông Dương không hài lòng nhìn Dung Hạo: “Dung Hạo, ba là ba của con, thái độ của con khi nói chuyện với ba là thế này sao?”

Sau khi Dung Uông Dương đăng lên Weibo, không khỏi có chút buồn bã. Nhưng phần lớn những gì Dung Thanh Thanh làm đều là sự thật, với tư cách là một người cha, ông đương nhiên muốn công bằng và chính đáng.

Ngay cả bây giờ Tập đoàn Cố thị đã đưa ra tuyên bố, độ nổi tiếng của Dung Thanh Thanh đã được cải thiện, một số nước bẩn trên cơ thể cô đã được rửa sạch.

Dung Uông Dương cho rằng đây là một đòn tấn công từ phía tập đoàn Cố thị.

Những năm qua, ông luôn bận rộn với công việc, còn những đứa trẻ ở nhà đều do vợ ông, Lưu Hi chăm sóc. Đối mặt với sự chất vấn của Dung Hạo, Dung Uông Dương không cảm thấy mình có lỗi, chỉ là ông đã không chăm sóc Dung Thanh Thanh tốt.

Ông thừa nhận việc đối xử với Dung Nguyệt Nguyệt không công bằng là sự thật, dù việc bạo lực và các vấn đề khác trong cáo buộc có thể là không chính xác.

Dung Uông Dương cũng không thấy có vấn đề gì với tuyên bố của tập đoàn Dung thị.

Ông chỉ đơn giản là lựa chọn sống phần đời còn lại với người vợ hiện tại thay vì vợ trước.

Dung Uông Dương định xoa đầu Dung Hạo: “Được rồi, đây là chuyện của người lớn, con còn nhỏ nên đừng quan tâm quá.”

Nói trắng ra,Dung Uông Dương vẫn nghiêng về Dung Nguyệt Nguyệt hơn một chút. Dù sao, những năm qua,Dung Thanh Thanh đã khiến ông hoàn toàn thất vọng.

Dung Hạo ngoảnh đầu đi, không thể tin vào những gì cha mình nói.

Dung Uông Dương đã nói những gì muốn nói rồi, không giải thích thêm với Dung Hạo, mà chỉ bỏ đi.

Đối với ông, công việc của tập đoàn Dung thị quan trọng hơn nhiều so với con cái.

Dung Hạo vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn chủ đề đang thay đổi trong điện thoại và im lặng.

Từ khi sự việc bắt đầu, toàn trường đều đến hỏi anh: "Dung Hạo, chị gái Dung Thanh Thanh của cậu thật sự đã làm nhiều chuyệm quá đáng như vậy, cuối cùng tôi cũng có thể hiểu được, cậu ghét cô ta."

Dung Hạo muốn giải thích: “Thật ra tôi không ghét Dung Thanh Thanh.”

Nhưng có ai tin điều đó không? KHÔNG.

Bởi vì trước đó ở trường anh đã công khai nói anh chỉ có một người chị gái là Dung Nguyệt Nguyệt.

Dung Hạo nhìn thấy Cố Hải Vận ở trường, mỗi lần nghe anh ấy chế nhạo, Dung Hạo chỉ có thể im lặng đáp lại.

Lời chế giễu của Cố Hải Vận khiến Dung Hạo cảm thấy khó chịu, anh ấy nói: “Đánh nhau với người như cậu, thật là mất mặt cho chị dâu tôi và Cố Hải Vận tôi.”

Dung Hạo không biết phải trả lời thế nào, thực sự nực cười là khi video phơi bày đó xuất hiện, anh lại dao động.

Nhìn đi, Cố Hải Vận, một người ngoài, có thể tin tưởng vô điều kiện rằng Dung Thanh Thanh không phải là người có phẩm chất thấp kém như vậy. Trong khi anh và cha mình, người thân máu mủ của Dung Thanh Thanh, lại không tin tưởng người nhà của mình ngay từ đầu.

Dung Hạo thấy tuyên bố của tập đoàn Cố thị, từ khi đăng tải đến khi trở thành chủ đề nóng, chỉ mất chưa đầy hai giây.

Anh chạy lên lầu, không đáp lại tiếng gọi của Lưu Hi phía sau.

*******

Ở một nơi khác, tại Đại học Bắc Kinh.

Ninh Lạc, đang xem tin tức về Dung Nguyệt Nguyệt trên mạng, sau khi xem xong tuyên bố nổi tiếng của tập đoàn Cố thị, cô lại chuyển ánh nhìn sang liên kết phát sóng trực tiếp được ghim ở đầu mục bình luận. Là fan của Dung Nguyệt Nguyệt, cô vốn không nên nhấp vào đó.

Nhưng tay cô dường như không nghe lời, một cách vô thức, cô nhấp vào.

Không chỉ có Ninh Lạc, mà nhiều người qua đường cũng tò mò nhấp vào.

Trong số đó còn có một thành viên khác của Cố gia- Cố Hải Đường.

Sự đảo ngược diễn ra nhanh đến mức không ai ngờ tới.

[Wocao, sao đột nhiên lại có nhiều người đến thế? ]

[Lag quá , tôi bị văng ra rồi.]

[Mọi người từ Internet tới đây sao? Dung Thanh Thanh thật lộn xộn.]

Cố Hải Đường nhìn vào giao diện bị văng, cô hiếm khi có ý định đổi sang điện thoại mới.

Nhưng bây giờ chỉ cần nhấn lại link vào phòng phát sóng trực tiếp.

Cô ấy muốn xem rốt cuộc anh cả đang xảy ra chuyện gì, sự tò mò là một trong những đặc điểm chung lớn nhất của con người. Dù là người có tính cách như Cố Hải Đường cũng không ngoại lệ.

Ngày càng có nhiều người tham gia các buổi phát sóng trực tiếp, người hạnh phúc nhất không ai khác chính là tổ chương trình.

Nhìn thấy lượng người đổ vào, trợ lý giám đốc bật cười, trên mặt có nếp nhăn.

"Đạo diễn! Chúng ta đã đánh cược đúng!". Trợ lý đạo diễn vui đến muốn bay lên trời ngay lập tức.

Đạo diễn cũng hài lòng không kém: “Không phải chúng ta làm đúng, mà là Dung Thanh Thanh xứng đáng.”

Những người xem mới rất khó hiểu. Họ chưa bao giờ xem một chương trình nào mà khách mời vui vẻ, hiếm khi người hâm mộ không gây gổ và cãi vã.

Các bình luận đều đang thảo luận về cách sinh tồn, không còn cảnh fan của các chương trình khác nhau cố gắng khen ngợi thần tượng của mình nữa.

Đừng nói đến việc fan cãi nhau. Đây là lần đầu tiên họ thấy fan không cãi nhau.

Thực ra khi chương trình vừa bắt đầu quay, fan của các nghệ sĩ đều không muốn thần tượng của mình lại gần Dung Thanh Thanh quá. Ngay cả fan của Cố ảnh đế cũng muốn hai người đứng càng xa càng tốt.

Sự hòa thuận hiện tại hoàn toàn là do mọi người bị tài năng cá nhân của Dung Thanh Thanh thuyết phục. Dù Dung Thanh Thanh trên Weibo bị đồn thổi xấu xa thế nào, nhưng trong chương trình này, cô ấy đối xử rất tốt với tất cả các khách mời.

Dung Thanh Thanh làm việc rõ ràng, trong chương trình không thể chê trách gì, còn có thể dẫn dắt thần tượng của mình ăn ngon uống sướng. Người bình thường sẽ không nghĩ đến việc gây mâu thuẫn giữa các fan.

Tất nhiên ngoại trừ một số antifan và thủy quân.

Trong rừng mưa, ngọn lửa đang cháy rực, củi chất đống cháy phát ra những tiếng nổ lách tách.

Đầu bếp hôm nay là Cố Thạc, cả rừng mưa tràn ngập mùi thơm ngào ngạt của thịt.

Dung Thanh Thanh nhanh chóng chảy nước miếng, cắn môi, trong mắt hưng phấn như sói nhìn thấy cừu.



Chỉ cần đợi Cố Thạc ra lệnh, sau đó sói đói sẽ vồ lấy thức ăn để nếm thử món ăn ngon.

Tất nhiên, Dung Thanh Thanh không phải là người duy nhất có bộ dạng sói đói khát.

Còn có những vị khách khác, ngay cả người có cái miệng cứng nhất ,Lý Như cũng không khỏi nuốt khan.

[Hahahaha, trời ơi, hình như tôi nhìn thấy hình ảnh sói đực và bảy đứa con đang chờ được cho ăn.]

[Thật sự thơm như vậy sao? Tôi thấy mọi người nhìn xiên thịt trên tay Cố ảnh đế, ánh mắt gần như muốn đánh nhau. ]

[Nước miếng chị Dung muốn chảy thành suối rồi. ]

[Thành Du, chị có còn nhớ mình là một người đẹp không? Làm ơn đừng tỏ ra khờ khạo như vậy. ]

Dung Thanh Thanh ngửi thấy mùi thơm, trong bụng tham ăn không khỏi vặn vẹo qua lại.

Trước đây cô là người nấu nướng để tích lũy điểm kinh nghiệm, Dung Thanh Thanh không bằng lòng để Cố Thạc làm việc đó.

Ngay khi Dung Thanh Thanh liếm môi, một bàn tay xương xẩu đưa đến trước mặt cô một xiên thịt thơm lừng: “Xong rồi, thử xem vị thế nào?”

“Cẩn thận nóng.” Cố Thạc sợ Dung Thanh Thanh ăn vội sẽ bị bỏng, tốt bụng nhắc nhở.

Dung Thanh Thanh vốn định há miệng to ăn, liếc nhìn Cố Thạc một cái, ngoan ngoãn đưa xiên thịt đến trước mặt, thổi thổi, rồi cắn một miếng to.

Đôi mắt cô bừng sáng!Ngon quá!

“Cố Thạc, tay nghề của anh đúng là có thể mở quán được đấy.” Đây là lời khen hay nhất của Dung Thanh Thanh đối với món ăn ngon.

Lúc này, khen thật nhiều, khen hết sức là đúng. Hơn nữa món này thực sự rất ngon.

Cố Thạc nghe thấy lời khen của cô, khuôn mặt đẹp trai thoáng ửng hồng.

“Thật ra nếu có thêm caramel thì sẽ ngon hơn.” Cố Thạc lại đưa xiên thịt nướng khác cho Quý Khắc.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Dung Thanh Thanh, Cố Thạc cố gắng hết sức khống chế khóe miệng nhếch lên: "Sau khi caramen chín sẽ xảy ra phản ứng Maillard, khiến món ăn có mùi thơm đặc biệt. Không chỉ ăn ngon hơn mà thậm chí còn giòn hơn."

Dung Thanh Thanh gật đầu: “Không ngờ anh biết nhiều như vậy.”

Quý Khắc cũng giơ ngón tay cái lên: "Cố ảnh đế, tôi sắp bị anh chinh phục rồi."

Những vị khách khác đang ăn thịt cũng bày tỏ sự đồng tình.

Sau đó Tô Vi hát một bài hát chinh phục ngay tại chỗ.

[Đợi một chút, tôi mới vào. Đây là phòng phát sóng trực tiếp《Sinh Tồn Nơi Hoang Dã》phải không? ]

[Sao các vị khách không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, thậm chí còn hát! ]

[Woo woo woo, sau bao nhiêu năm, tôi lại được nghe thấy giọng hát của Tô Ca Hậu. ]

[Người hâm mộ thời gian khoa học của Cố ảnh đế : Trước đây Cố ảnh đế đã học nó để quay phim. ]

Đây là một trong những nghề mà Cố Thạc đã học được từ một người từng quay phim trước đây. Không ngờ kỹ năng nấu nướng này lại được sử dụng ở nơi này.

“Ăn nhanh đi, trời sắp tối rồi.” Sau khi ăn xong trước khi trời tối, vứt bỏ thức ăn thừa để không thu hút những sinh vật khác.

Bản thân Cố Thạc cũng ăn một miếng thịt nướng, mọi người đều rất cân nhắc, Dung Thanh Thanh tự mình ăn hai ba phần, còn lại chia cho những vị khách khác.

Dung Thanh Thanh tựa hồ còn có lời muốn nói, tâm Cố Thạc hơi động. Anh ấy buột miệng: "Sau buổi ghi hình, tôi sẽ nướng cho em món gì đó ngon hơn."

Tô Vi và Vương Gia Vĩ là những người thân thiết nhất với Cố Thạc, nghe được lời này, Vương Gia Vĩ cắn răng muốn nuốt hết mùi vị còn sót lại giữa môi và răng trong miệng: “Không biết có vinh dự được gia nhập hay không?"

Tô Vi ở bên kia nhanh chóng bổ sung: "Chúng tôi sẽ không ăn miễn phí."

Quý Khắc ở một bên cũng nghe được: “Ăn gì miễn phí?”

Dung Thanh Thanh cười nói: “Họ nói sau buổi ghi hình sẽ cùng nhau ăn thịt nướng.”

Vừa nói, Dung Thanh Thanh vừa cười nhìn Cố Thạc, nụ cười ranh mãnh như thường lệ của cô.

Cô thích náo nhiệt, càng nhiều người càng tốt, nếu Cố Thạc thật sự không rảnh, người nhà họ Cố nhiều, đầu bếp nấu đồ ăn ngon, như vậy Cố gia sẽ không còn vắng vẻ nữa.

Cố Thạc và Dung Thanh Thanh nhìn nhau cười: “Thanh Thanh nói đúng, sau buổi ghi hình mời mọi người đến Cố gia ăn thịt nướng.”

Sau trận đấu, tiệc nướng tập thể nhanh chóng được quyết định, chỉ còn lại Lý Như và Vạn Ninh là im lặng.

Cố Hải Đường‍‌‍‌ rất bối rối. Anh cả của cô thay đổi như vậy từ lúc nào?

Sau khi được Cố Hải Vận nói cho cô biết anh cả cô chủ động tham gia một chương trình tạp kỹ cùng Dung Thanh Thanh, Cố Hải Đường đã chấn động vạn năm. Kết quả chỉ gây sốc hơn.

Cô lẩm bẩm: “Đây vẫn là anh cả của mình sao?”

Cố Thạc mặc dù bình thường tính tình rất tốt, nhưng anh cũng chưa bao giờ mời người ngoài về nhà.

Ngoại trừ Cố Thạc thay đổi to lớn, Cố Hải Đường càng thêm nghi hoặc: "Từ khi nào mà Dung Thanh Thanh trở nên xinh đẹp như vậy?"

Dung Thanh Thanh cảm thấy kỳ lạ vì cô nhận được điểm kinh nghiệm từ nhà họ Dung mà không làm gì cả.

【——Đinh, chúc mừng ký chủ đã nhận được 99+ điểm kinh nghiệm từ người quan trọng Cố Hải Đường.】

Dung Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, hệ thống lại vang lên.

【——Đinh, chúc mừng kí chủ đã nhận được 999+ điểm kinh nghiệm từ Cố Thạc.】

Cùng lúc khi nhận được điểm kinh nghiệm, trong đầu Dung Thanh Thanh hiện lên một hình ảnh kỳ lạ về Cố Thạc.

Một phần nhỏ ký ức đầy bụi bặm của Dung Thanh Thanh được nới lỏng.

Dường như cô chưa bao giờ nhìn và cười với Cố Thạc như thế này.

Một thanh âm ngăn cách hai thế giới, phát ra từ nơi sâu nhất của số mệnh, càng ngày càng trầm, tựa như có người đang thì thầm vào tai.

Cô nói: “Chào Cố Thạc. Tôi tên Dung Thanh Thanh.”

"Sau này xin hãy chiếu cố cho tôi." Dung Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Cố Thạc.

Ngẩn ngơ hai giây, thanh âm từ xa đến gần, Dung Thanh Thanh lại nghe rõ ràng: "Cố Thạc, sau này xin hãy chiếu cố cho tôi."

Đây có phải là ký ức của cô ấy không?

Dung Thanh Thanh bình tĩnh bình tĩnh lại cảm xúc, cô muốn tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Hết chương 42.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play