MKTDN 1 7 tháng

 

 

Mười Kiếp Theo Đuổi Chàng

 

01.

Từ trăm năm trước, ta vì ăn lầm nhân duyên quả mà Nguyệt Lão chuẩn bị cho Thượng thần Cẩn Tu nên đã dây dưa với hắn chín kiếp.

Nguyệt Lão nói, đây là kiếp thứ chín, trừ lần này ra, ta còn một cơ hội nữa. Nếu không thể giúp Cẩn Tu vượt qua tình kiếp, vậy thì ta, một công cụ người này, sẽ hồn phi phách tán.

Trên người ta vẫn còn cắm thanh kiếm Diệt ma mà Cẩn Tu thưởng cho ta ở kiếp thứ tám, may mà giờ đã là trạng thái hồn thể, nếu không thì có thể khiến ta đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Nguyệt Lão lau mồ hôi: “Tiên tử Nguyên Lộ, đã lâu không gặp.”

Ta mặt không đổi sắc, rút thanh kiếm Diệt ma ra, ném sang một bên: “Cũng không lâu lắm, kiếp thứ tám ta đã mất mười tám năm mới giết được hắn. Kiếp thứ bảy là hai mươi năm, kiếp thứ sáu là ba mươi lăm năm…”

“Tiên tử Nguyên Lộ à… Đó là quả nhân duyên, không phải cừu nhân quả, ngươi giết Thượng thần Cẩn Tu tám kiếp, sau này trở về trời, còn có thể gặp mặt nhau không?”

“Vì sao ta giết hắn tám kiếp, ông không biết sao?” Ta cười lạnh vài tiếng.

Nguyệt Lão cúi đầu, tỏ vẻ chột dạ.

Nếu không phải hắn nhầm lẫn nhân duyên quả với quả huyền cơ của ta, thì ta có ăn phải đồ của Thượng thần Cẩn Tu không?

Nếu đổi lại là người khác độ kiếp, ta cũng không có ý kiến gì lớn như vậy.

Nhưng trước khi Cẩn Tu thành thần, hắn tu Phật, lấy thân mình để giải thoát, sau khi đoạn tình tuyệt dục mới thành thần.

Có vị thần tiên nào lấy thân mình để phi thăng không? Đau đớn đến mức nào chứ!

Không ai có thể làm được, nhưng Cẩn Tu lại làm được!

Điều đáng ghét nhất là, hắn vô tình vô dục, nếu ta cùng hắn độ kiếp, thì xác suất thành công cũng giống như Ngọc Đế cởi trần lên triều vậy.

Ta chỉ là một hạt sương nhỏ thành tinh, cả đời ăn thịt uống rượu, ba bữa cơm bảy phần no bụng, lại không tạo nghiệp, dựa vào đâu mà lại liên lụy ta với hắn.

Để ta yêu hắn, chỉ cần hắn không nói gì, dựa vào khuôn mặt đứng đầu bảng nam thần tiên hiệp đó, ta có thể làm được.

Nhưng để hắn yêu ta, còn không bằng đi yêu một con gà tinh, khả năng còn cao hơn.

Đời thứ nhất, ta trở thành mẹ kế của hắn, trăm phương ngàn kế lấy lòng, hắn vì tránh hiềm nghi, lại theo nghề cũ, trực tiếp làm Phật tử.

Nửa đêm, ta dẫn người phá chùa, phá giới của hắn, mà hắn lại đập đầu chết trước Phật.

Đời thứ hai, ta xuyên thành đồ tể, hắn thành lợn rừng, đối mặt với Cẩn Tu đen nhẻm, giành thức ăn với những con lợn khác trong chuồng.

Không thể phủ nhận, hắn là con lợn có vóc dáng đẹp nhất nhất trong đó, nhưng hắn vẫn là một con lợn.

Ta không vượt qua được rào cản luyến ái giữa người và thú, trực tiếp kéo hắn ra ngoài làm thịt, rưng rưng ăn ba bát lớn thịt lợn hầm dưa chua.

Kết quả là tự nghẹn chết.

Kiếp thứ ba, ta thành hoàng hậu, hắn thành thái giám, giới tính thì đúng rồi, nhưng làm sao mà yêu được?

Hắn là thái giám đó!

Vì thế ta đã dành cả đời để quyến rũ một thái giám có lòng hướng Phật, kết quả hắn quay sang mách hoàng thượng hành vi của ta phóng túng.

Hoàng thượng ban cho ta một chén rượu độc.

Trước khi chết, ta chia cho hắn một nửa.

Kiếp thứ tư…

Nguyệt Lão run rẩy lật từng cuốn sổ kịch bản của mỗi kiếp.

“Tiểu tổ tông, kiếp thứ bảy tốt xấu gì các ngươi cũng là thanh mai trúc mã, sao lại biến thành tương ái tương sát thế này?” Ông nước mắt tuôn đầy mặt: “Trong thoạt bản viết rõ ràng thế mà, sao kiếp nào cũng sai lệch thế này?”

“Thanh mai trúc mã thì đúng, nhưng tại sao ngươi lại sắp xếp cho hắn một cốt truyện máu chó là hắn là anh trai thất lạc bấy lâu của ta?” Ta túm lấy cổ áo ông ta, nhấc bổng ông ta lên, nước bọt bắn tung tóe.

“Nguyệt Lão, ngươi có phải đã trộm xem trộm cuốn sách tranh quý hiếm mà Đại tiên Quảng Nguyên cất giấu không? Nói cho ta biết, ngươi nghĩ ra cốt truyện này thế nào?”

Nguyệt Lão cười gượng, xua tay: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi. Ngươi cứ tiếp tục đi, ngươi sẽ phát hiện ra, Thượng thần Cẩn Tu thực ra là thái tử bị đánh tráo, người anh trai thất lạc bấy lâu của ngươi đã chết từ lâu rồi.”

Không xa, quỷ sai cung kính xếp thành hai hàng, im lặng nghiêm trang.

Đây thường là đãi ngộ dành cho những người có địa vị cao đến đầu thai.

Quả nhiên, bóng dáng Cẩn Tu vượt qua đám đông, từ xa đến gần.

Kẻ này dù đã thành quỷ, nhưng vẫn đẹp đến mức quá đáng, thân hình cao lớn như ngọc, tuấn tú phi phàm, dù trong đôi mắt chất chứa băng giá, cũng không ngăn được những nữ quỷ bên cạnh thì thầm to nhỏ, thầm thương trộm nhớ.

Nghĩ đến lúc ta sắp chết bị hắn đâm một nhát kiếm, ta bực bội giơ chân ra chặn đường hắn.

“Ồ, không phải Thượng thần Cẩn Tu sao? Thật khéo quá? Cũng xuống đây à? Nhìn ngươi đầy oán niệm, dục cầu bất mãn thế này, có phải chết trong đêm động phòng hoa chúc với sư muội của ngươi không?”

Ánh mắt Cẩn Tu từ thanh kiếm diệt ma trên mặt đất chuyển sang mặt ta, trong đó dường như hơi gợn sóng, rồi lại bình tĩnh: “Ngươi cố tình dẫn dắt ta, khiến ta hiểu lầm ngươi là ma.”

Nguyệt Lão kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi ta: “Ngươi dẫn Thượng thần Cẩn Tu giết ngươi làm gì? Chán sống à?”

Ta cúi đầu nhìn lung tung.

Kiếp thứ tám, ta xuyên thành tu tiên giả, nhưng linh căn hỗn tạp, tu luyện mười tám năm, vẫn chỉ ở tầng luyện khí, nên mãi mãi chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn.

Còn Cẩn Tu thiên tư trác tuyệt, sớm đã bước vào đại thừa kỳ, là hy vọng của Vô Tướng phái.

Tu tiên giả sống lâu, ta không muốn mất hàng nghìn năm, trăm năm chỉ để mãi mãi đuổi theo sau mông Cẩn Tu, chỉ để hỏi hắn một câu có yêu ta không.

Vì vậy, trong một lần tình cờ, ta đã nuốt nội đan của Ma chủ, một đường chém giết đến trước mặt hắn.

Thừa dịp hắn bị thương, ta phong bế ký ức của hắn, tự nhận là nương tử của hắn, cùng hắn sống trong tiểu bí cảnh mười năm.

Mười năm này, chúng ta giống như một đôi vợ chồng bình thường ở nhân gian.

Ta nấu ăn không ngon, hắn tự học nấu ăn, thay đổi cách nấu cho ta ăn.

Áo quần rách, hắn vá cho ta, tóc tai bù xù, hắn chải cho ta.

Biết bao đêm, hắn dựa vào ngọn đèn mờ ảo, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ta, thì thầm với ta rằng nếu một ngày nào đó khôi phục được ký ức, chắc chắn vẫn sẽ đối xử với ta như lúc ban đầu.

Thật không ngờ đến, vào năm thứ mười, sư muội của hắn đã tìm thấy hắn, giúp hắn phá vỡ phong ấn của ta, khôi phục lại ký ức.

Hắn chính tay đâm thanh kiếm diệt ma vào ngực ta.

Ta là ma, nhưng ta chưa bao giờ làm điều ác, bởi vì ta linh lực thấp kém, chỉ là một đệ tử ngoại môn.

Ta giết hắn bảy thế, hắn giết ta một thế.

Nghĩ lại thì ta vẫn lời, không lỗ!

“Giết thì giết, dù sao vẫn còn có hai kiếp, vốn dĩ là Nguyên Lộ đã vô tình ăn mất duyên quả của Thượng thần Cẩn Tu, giúp Thượng thần vượt qua tình kiếp, là phúc khí của tiểu tiên.” Ta nói đến hư tình giả ý.

Cẩn Tu nhìn ta chằm chằm, sắc mặt nhàn nhạt, một lúc sau: “Ừ.”

Diêm Vương điễn nghiêm mặt, đội mũ quan chưa đội chắc chắn đã đích thân dẫn hắn đi đầu thai.

“Thượng thần kiếp này muốn làm gì?”

Ta trợn tròn mắt, còn có thể đi cửa sau sao?

Kẻ liếm chó! Thật là kẻ liếm chó vô liêm sỉ!

Hắn khẽ động ngón tay, kìm nén ý định quay đầu: “Theo thiên đạo mà làm.”

Đợi hai người đi xa, ta huých vào Nguyệt Lão đang hóng hớt: “Nhanh lên, giúp ta xem hắn đầu thai thành gì?”

Nguyệt Lão như kẻ trộm đi theo, đợi ta nhổ trụi mấy cây Mạn Châu Sa Hoa mới đợi được hắn trở về.

“Thấy rồi thấy rồi, lão già Diêm Vương này quả nhiên thế lực, thế mà đầu thai Thượng thần Cẩn Tu thành đế vương nhân gian.” Ông ta hận đến nghiến răng, dậm chân: “Rõ ràng biết ngươi đã ăn duyên quả của Thượng thần Cẩn Tu, nếu làm hoàng đế, tam cung lục viện, đến bao giờ mới thấy được cây cải trắng mơn mởn như ngươi?”

Ta nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt, nhổ bật gốc cây Mạn Châu Sa Hoa bên chân: “Không sao, không phải chỉ là hoàng đế sao, hoàng đế thì sao?”

Diêm Vương tăng độ khó cho ta, ta né tránh quỷ sai dẫn đường, trốn uống canh Mạnh Bà, tự mình nhảy xuống giếng luân hồi.

Thời cơ đầu thai chuyển thế vừa khéo.

Hoàng đế băng hà, tân đế đăng cơ, ta là hoàng hậu vừa được sắc phong ngày hôm trước trực tiếp thăng cấp thành thái hậu.

Nghĩ đến kiếp này ta làm mẹ kế của Cẩn Tu, ta cười đến tận mang tai.

Mẹ kế tốt, mẹ kế tuyệt!

Mẹ kế ta có kinh nghiệm mà!

Ta để thiếp thân ma ma mời hoàng thượng đến, nói mình đau đầu, để hắn hầu hạ ở đây.

Ma ma mặt mày xoắn xuýt: “Nhưng thái hậu nương nương, người không phải mẹ ruột của hoàng thượng, sao có thể gọi hắn hầu hạ?”

“Bối phận phía trên là được rồi, dù sao ta cũng là mẹ của hắn, ta nói gì, hắn liền phải nghe.” Ta thoa chút phấn lên mặt, giả vờ nằm trên giường.

Ma ma bất đắc dĩ, đi mời người.

Đang lúc ta mơ màng muốn ngủ, một vệt màu vàng rực đi vào.

Phải nói là, Cẩn Tu làm hoàng đế, quả thực khác hẳn, đẹp mắt hơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play