''Sính lễ 300.000 tệ, một xu cũng không được thiếu!

 

  ''Tôi không quan tâm đến tiền bạc, tôi chỉ muốn biết tôi quan trọng với anh như thế nào.''

 

  ''Còn nữa, căn hộ của anh không được đứng tên mẹ anh, nhất định phải chuyển sang tên tôi.''

 

  Deep City, chỗ ngồi gần cửa sổ của Grey Whale Cafe.

 

  Giang Tần ba mươi tám tuổi nhìn người đối tượng kết hôn trước mặt, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt nàng ta thật xa lạ.

 

  Họ biết nhau thông qua sự giới thiệu của người thân và ở bên nhau được hơn nửa năm, vì không còn trẻ nữa và không có thời gian trì hoãn nên gần đây họ đã bàn đến chuyện kết hôn.

 

   Thành thật mà nói, Giang Tần không có quá nhiều tình cảm với cô, anh tin rằng đối phương cũng có suy nghĩ tương tự.

 

  Dù sao cũng đã ở tuổi này, lấy vợ sinh con chẳng lẽ vẫn vì tình yêu sao?

 

  Chẳng qua là không muốn cô đơn đến cuối đời mà thôi…

 

  Tuy nhiên, anh không nói gì mà lặng lẽ uống nước trong ly, cũng đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, lỗ tai anh tự động chặn lại giọng nói của đối phương.

 

  Anh nghĩ cuộc đời thật là khốn nạn.

 

  Vì cha mẹ nói rằng kiến thức làm thay đổi vận mệnh, nên từ nhỏ anh đã chăm chỉ học hành vì nghĩ rằng sau này mình sẽ giàu có hoặc nổi tiếng.

 

  Nhưng phải đến khi đi làm, anh mới nhận ra mình thậm chí so với kẻ phàm phu tục tử cũng không bằng.

 

  Khi mới vào nơi làm việc đầu năm 2016, anh đã say khước trước một bàn đầy khách hàng và cuối cùng phải nhập viện, không thể gặp lại người bà nuôi nấng anh lần cuối. 

 

  Năm 2019, hạng mục gặp thô lỗ, anh buộc phải nhận lỗi, vùi mình trong phòng thuê, ăn mì suốt 5 tháng, không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.

 

  Sau này công việc của anh tương đối ổn định nhưng lại cách xa nơi anh ở, anh chăm chỉ đến mức chỉ đi tiểu hai lần chỉ để mua một chiếc ô tô.

 

  Năm 22 tuổi, cuối cùng anh cũng mua được xe, nhưng lại phát hiện mình không đủ tiền đổ xăng.

 

  Sau khi bước sang tuổi 30, anh thấy giá thuê nhà tăng nhanh hơn mức lương của mình nên anh cố gắng tiết kiệm tiền và nói với bố mẹ rằng anh muốn mua một căn nhà ở Thâm Quyến.

 

  Từ ngày đó trở đi, trên bàn ăn của bố mẹ anh không thấy thức ăn mặn nào.

 

  Nhưng số tiền đặt cọc vẫn chưa đủ nên bố anh đã giấu anh, ban ngày đi làm buổi tối chạy Didi, thiếu chút nữa xuất huyết não.

 

  Nghèo đói thật sự có liên quan đến sự lười biếng sao?

 

  Giang Tần đã suy nghĩ vấn đề này trong nhiều năm.

 

  Anh cảm thấy mình đã đủ siêng năng và hoàn toàn xứng đáng với tên tuổi của mình.

 

  Nhưng tiền đâu?

 

  Tiền rốt cuộc bị ai kiếm đi rồi?

 

  Khi anh còn nhỏ, cha mẹ anh đã chan thành nói với anh rằng chỉ cần anh sẵn sàng chịu đựng khó khăn thì nhất định sẽ tiến về phía trước.

 

  Nhưng điều anh khám phá ra khi lớn lên là chỉ cần bạn sẵn sàng chịu đựng gian khổ thì sẽ có vô số gian khổ thay nhau đến gặp bạn.

 

  Bây giờ, đối tượng hẹn hò  của anh muốn tiền sinh lễ 300.000 nhân dân tệ.

 

  ''Giang Tần, anh có nghe tôi nói không?''

 

  ‘’Ừ, tôi đang nghe đây.''

 

  ‘’Vậy tại sao anh không nói một lời? Tôi đã nói chuyện rất lâu rồi, anh có để ý thấy giọng tôi khàn khàn không!''

 

  Giang Tần đặt cốc nước xuống, im lặng hồi lâu mới nói: ''Việc này, chúng ta hôm nay dừng tại đây!''

 

  Người phụ nữ sửng sốt một lúc, sau đó trở nên giận dữ: ''Anh nói điều này có ý gì?''

 

  ''Không có việc gì, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn về nhà ngủ một giấc.''

 

  ''Giang Tần, anh là đồ hèn nhát, khó trách dù đã ba mươi tám tuổi rồi, vẫn không có người phụ nữ nào muốn hò với anh!''

 

  Phớt lờ sự giận dữ của người phụ nữ, Giang Cần bước ra khỏi nhà hàng phía Tây, dọc theo đường cái chẳng có mục đích đi về phía trước.

 

  Khi anh đi đến một công trường, anh nhìn thấy một biểu ngữ treo trên tường nói rằng ''công nhân lao động là những người ưu tú.''

 

  Vì vậy anh châm một điếu thuốc, đốt một lỗ trên đó rồi hút hai hơi.

 

  Anh thực ra không có nhiều lời phàn nàn về người phụ nữ kia, thậm chí còn cảm thấy yêu cầu của cô là bình thường.

 

  Người ta cũng đã ba mươi lăm rồi, thực tế thì có gì sai?

 

  Anh chẳng qua đang suy tư một vấn đề.

 

  Cuộc sống như thế này bao giờ mới kết thúc?

 

  Những người chưa từng làm việc bán thời gian đang hết sức chủ trương rằng công nhân thuộc tầng lớp lao động là những người ưu tú, nhưng những người đã đi làm thì không dám nói gì mà chỉ có thể gật đầu thừa nhận, à vâng vâng vâng.

 

  Nhưng làm thế nào để tôi trông giống một bậc thầy?

 

  

 

  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play